Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

2018


Đầu tiên tôi cũng cố gắng dành chút ít thời gian là chúc tất cả mọi người tại VN đã gửi lời chúc tụng năm 2018 đến với tôi, và chúc tất các bạn ở VN cũng như vậy. Mặc dầu tôi khá bận rộn bởi các phát biểu tổng kết của tôi, nhưng cũng không vì thế mà tôi im tiếng, bởi vì người Mỹ có đặc tính là tôn trọng số đông, dù họ nghèo khó hay giàu sang, nếu lấy được lòng số đông của công chúng là có tất cả, mặc dầu đối với tôi cho dù tỷ phú giàu nhất nhì ở VN tôi cũng chả coi họ ra gì cả. Cho nên tôi chỉ gửi lời chúc tụng cho tất cả người dân VN một năm 2018 với hiệu ứng là mình làm ra đồng nào thì tiền đóng thuế của mình có hữu ích cho con cháu sau này mình lấy lại chứ không thể rơi vào cái đám quan tham quan chức được nữa. Nó phải chấm dứt.

Về lịch trình nghĩ lễ tại thị trường New York:


The New York Stock Exchange – NYSE (Dow Jones, S & P 500,…), SIFMA (Bond Market), together with the NASDAQ Stock Market are the two prominent U.S. stock exchanges that are widely considered to be "the stock market." Both stock exchanges observe the same holiday schedule, which appears below for the year 2018.

All NYSE (S&P 500), NASDAQ, markets observe US holidays as listed below for 2018 (Monday, January 1, Martin Luther King, Jr. Day - Monday, January 15, Washington's Birthday - Monday, February 19, Good Friday -  Friday, March 30, Memorial Day - Monday, May 28, Memorial Day - Monday, May 28, Memorial Day - Monday, May 28, Independence Day - Wednesday, July 4, Labor Day - Monday, September 3,   Thanksgiving Day - Thursday, November 22, Christmas - Tuesday, December 25: CLOSED).

(*) Each market will close early at 1:00 p.m. (1:15 p.m. for eligible options). July 3, 2018;  Friday, November 23, 2018; on Monday, December 24, 2018.

(**) Please note that this calendar only accounts for planned holiday closures, stock and bond exchanges may close for other circumstances (such as extreme weather events).


(***) Ôi thôi, đối với thị trường tài chính, trái phiếu, chứng khoán của New York là thị trường đốt xương sống của thế giới, có giá trị 23 ngàn tỷ $, nó là thị trường lớn nhất thế giới nên kỳ nghỉ lễ là rất ít ỏi chỉ diễn ra 1 ngày thôi, thực tế những chiến lược gia phân tích kinh tế, tài chính, chứng khoán ở Wall Street họ đã nghỉ lễ trước đó cả nhiều ngày rồi, đó là ai có thành tích thu hút vốn và kiếm lời cao cho công ty hay tổ hợp ngân hàng thì họ đã được đặc cách nghỉ lẽ là phần thưởng 1-3 tháng đi du lich khắp thế giới trong năm, nên ngày nghỉ lễ đầu năm nó không quan trọng với họ.

Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

Tổng kết năm các hợp đồng phái sinh trên thế giới


Trước hết tôi hay nhắc lại là năm 2017 chưa kết thúc, và chỉ còn mấy chục giờ đồng hồ nữa mới hết năm, dù rằng hồ sơ ấy nó đã có sẵn trên bàn của các nhà phân tích Morgan Stanley (NYSE: MS) và việc kiểm kê tổng kết các giao dịch tài chính (gồm cả trái phiếu, tức là giấy nợ), rồi nợ nần các chính phủ trên GDP, các giao dịch thống kê về thị trường trái phiếu, chứng khoán,… thì người ta cần ít nhất 2 tháng của đầu năm 2018, hoặc tệ hơn nữa là hết quý đầu tiên của năm 2018 thì người ta mới có đầy đủ hồ sơ khả tín đáng tin cậy nhất để đánh giá. Vì phải đối chiếu các giao dịch của nhiều hệ thống ngân hàng quốc tế, rồi các quỹ giao dịch, rồi các kiểm kê của nhiều tổ chức tài chính khác, rồi Bộ Tài chính, rồi nhiều thứ khác để đánh giá chéo ngược lại rồi mới tính ra con số tương đối đáng tin nhất.

Đối với giao dịch phái sinh thì còn kiểm kê bởi các số liệu của Ủy ban Giao dịch Hàng hóa Tương lai Mỹ, hay US Commodity Futures Trading Commission, hay viết tắt CFTC, và Chicago Mercantile Exchange  Group (CME), Mỹ.

Tuy nhiên tôi sẽ tỏng kết lại con số giao dịch hợp đồng phái sinh toàn cầu năm 2016. Đó là trong năm 2016 thì trên thế giới có tới 25 tỷ nghiệp vụ hợp đồng phái sinh, nó tương ứng con số trị giá 570,02 ngàn tỷ USD. Đó là con số to lớn vĩ đại là gấp hơn 7,5 lần của tổng sản lượng GDP kinh tế toàn cầu của năm 2016, và gần như ngang bằng các nghiệp vụ tài chính của lãi suất liên ngân hàng LIBOR thực hiện. Tuy nhiên những cái nôi và là trung tâm giao dịch hàng hóa tương lai và phái sinh này thì nó không thuộc về Mỹ, hay Âu châu mà trái lại Á châu mới là thị trường dẫn đầu về hợp đồng phái sinh này, đó là nó chiếm tới hơn 36% khối lượng của nghiệp vụ hợp đồng giao dịch phái sinh. Xếp thứ hai là thị trường Bắc Mỹ với 34% các khối lượng hợp đồng giao dịch phái sinh, và thứ ba là lục địa già Âu châu chỉ chiếm 20,5% khối lượng hợp đồng phái sinh này.

Ở đây tôi giải thích khá chuyên môn về hồ sơ này trong rủi ro kinh tế. Đó là khi các hợp đồng phái sinh này tăng cao ở Á châu, đó là sự bất ổn không chắc chắn về kinh tế, hoặc Á châu đối mặt sự bất ổn lệ thuộc quá nhiều vào xuất khẩu cũng như rủi ro chính trị, như xung đột quân sự,…vế bên kia những có những khối lượng giao dịch phái sinh thấp hơn, đó là họ ổn định về kinh tế, hay có thể chịu đựng được sự biến đổi giá cả, vì ít phụ thuộc vào xuất khẩu hay rủi ro nhập khẩu những hàng hóa có biến động cao, thí dụ như giá dầu thô chẳng hạn, thí dụ như Mỹ hay Âu châu hiện nay họ cũng không còn lo ngại việc Iran đe dọa sẽ đóng eo biển Hormuz và ngừng xuất khẩu dầu mỏ, hay việc Ai Cập dọa đóng Kênh đào Suez,… khiến nguồn cung dầu thô bị hạn chế vì giao thương tài buôn chở dầu bị ngăn chặn làm cho giá dầu tăng vọt lên trơi như đã thấy trong quá khứ, vì hiện nay Mỹ đã tụ chủ được nguồn cung dầu thô cho họ, và Âu châu đã gia tăng tích trữ khối lượng dầu thô đủ để đảm bảo cho 1 cuộc xung đột quân sự quy mô lớn trong 3 tháng, và Nga cũng bớt nóng đầu khóa van dầu và khí đốt như trước nữa vì sợ mất khách hàng Âu châu.

Ôi thôi, thậm chí Saudi Arabia, hay người nhà ở VN quen gọi là Ả Rập Xê Út, Ả Rập Saudi cũng hết còn linh nghiệm, khi họ dọa cắt nguồn cung dầu thô trong quá khứ khiến nền kinh tế Mỹ hỗn loạn, dù rằng bây giờ họ vẫn còn ảnh hưởng chút ít.

Tuy nhiên bất kể động thái đe dọa của những ông kẹ kể trên thì đều gây ra sự nghiêm trọng rất rủi roc ho Châu Á, vì dầu lửa sẽ đắt đỏ hơn có thể đẩy tất cả các chi phí giao dịch hàng hóa tăng giá, có thể gây bất ổn cho kinh tế Á châu vì phụ thuộc quá nặng vào vận chuyển toàn cầu này. Kể cả tôi hay nghiệm ra rằng, bất kể khi nào giá dầu thô giao dịch ở mức 75 USD co chi phí 1 thùng dầu thì Ngân hàng Trung ương Nhật là BoJ sẽ lật đật tăng lãi suất đồng JPY lên để thúc đầy đồng JPY cao giá nhằm giảm chi phí nhập khẩu năng lượng bất chất kinh tế còn cần lãi suất thấp kể cả lãi suất âm tiêu cực.

Kết luận của tôi thấy rằng, năm 2018 chắc chắn sẽ đầy hứa hẹn nhiều hợp đồng tương lai cũng như hợp đồng phái sinh sẽ tăng vọt tại Á châu hơn nữa. Kể cả Mỹ, Âu châu. Thậm chí là đồng tiền Bitcoin sẽ có thêm hồ sơ này. Bởi vì vào tháng 9/2015, Ủy ban Giao dịch Hàng hóa Tương lai Hàng hóa, hay Commodity Futures Trading Commission (CFTC) tại Mỹ đã chính thức xác định Bitcoin là hàng hóa. Đã thế việc Chicago Mercantile Exchange (CME) Group, Mỹ, họ đã công bố kế hoạch đưa ra thị trường kỳ hạn hợp đồng tương lai Bitcoin vào ngày 18/12/2017 vừa qua thì có nghĩa là đồng tiền Bitcoin sẽ có các hợp đồng tương lai của nó là đồng tiền Bitcoin này.


(*) Hiện nay chính phủ VN và NHNN của quốc gia này đã ban hành luật kể từ ngày 1/1/2018 một số hành vi liên quan tới Bitcoin sẽ bị xử phạt hành chính, và có thể truy cứu trách nhiệm hình sự ngồi bóc lịch cao nhất là được phát cho 3 cuốn lịch để mỗi ngày xe một tờ lịch cho tới khi cả 3 cuốn lịch đó được xé hết, tức là ngồi tù tới 3-năm mà còn kèm chế tài về tài chính là có thể bị phạt tới 300 triệu bạc VND. Quyết liệt nhất là cái TP.HCM. Tôi thì nghi ngờ là quan chức VN họ chưa hiểu về nghiệp vụ thanh toán hay đầu tư bằng đồng tiền Bitcoin, họ hay nói khái niệm nó là đồng tiền ảo không có thật,… có lẽ thói tư duy hay thấy ở VN là không đủ chuyên môn để quản lý thì ra lệnh hình sự lẫn hành chính là cấm, và phạt tù. Có vẻ nhà tù ở VN ngày càng có giá, và nghê cai ngục hay cai tù ngày càng được ưa chuộng và có giá hơn ngành nghề khác.

Khi khoe khoang tự hào thành quả đất nước thì nên xét xem đất nước đó đang có bao nhiêu thương hiệu chứ không phải phơi bày cái thành tích ảo giác tăng trưởng GDP cao.


Sức mạnh của nền kinh tế nó đo lường bằng sức mạnh của thương hiệu quốc gia. Nó không đo lường bằng con số thổi phồng tăng trưởng GDP như VN họ hay làm. Có lẽ quốc gia này không có một chỉ số đo lường kinh tế nào đáng tin hay không có một doanh nghiệp nào đáng giá. Mà có thương hiệu đáng giá thì lại dựa vào tà nguyên đất đai của quốc gia quá lớn. Thí dụ sức mạnh của nền kinh tế Thụy Điển có nhưng thương hiệu tên tuổi lớn toàn cầu như  các tập đoàn đa quốc gia khác như Tập đoàn ABB, Alfa Laval AB, Telefonaktiebolaget LM Ericsson ( Ericsson, đây là đại công ty viễn thong khổng lồ có ảnh hường toàn cầu), Electrolux, TeliaSonera, Volvo Group, Tele2 AB, Kinnevik AB,…

Đối với sức mạnh nền kinh tế Thụy Sĩ ngoài các thương hiệu tài chính ngân hàng nổi danh thì ai cũng rõ, như tôi đề cấp các thương hiệu khá quen thuộc trên toàn cầu với các ngành nghề từ công nghiệp thực phẩm, chế tạo máy móc, đồng hồ cao cấp, thuốc chữa bệnh, ngành dược phẩm, hóa học, nước hoa, ngân hàng… dẫn đầu là Nestlé, kế đến Roche, Novartis, UBS , ABB, Syngenta, Zurich Insurance Group, Swiss Reinsurance Company, Credit Suisse Group, LafargeHolcim Ltd, Givaudan, Actelion, Swisscom, Swatch Group, Swiss Life,…đếm ra không hết.

Trong khi đối đối với con Hổ Á châu là Hàn Quốc thì ta thấy những thương hiệu tập đoàn nổi tiếng của họ chi phối cả nền kinh tế như Samsung Electronics, LG Electronics, SK Hynix, Hyundai Motor, Korea Electric Power , SK Group, CJ Group, hay chaebol  Daelim Industrial,…

Một con Hổ kinh tế của Á châu khác là Đài Loan nên kinh tế có giá trị GDP hơn nủa ngàn tủ USD thì họ có các tên tuổi thương hiệu như: Foxconn Technology, Acer, Asus, BenQ, D-Link, Dopod, Nanya Technology, ADATA Technology Co, Ltd, Alchip,... Tập đoàn Công nghệ Pegatron, Công ty Sản xuất Bán dẫn TSMC, Quanta Computer,…

Đó là những cái tên thương hiệu nói lên sức mạnh của nền kinh tế, nó hoàn toàn khác cách mà nền kinh tế VN mà lãnh đạo chính phủ quốc gia này đang ảo giác mơ sảng về một con Hổ sẽ nổi lên ở Á châu. Đó là người ta dễ thấy giá trị tài sản của các công ty VN chênh lệch với giá trị tài sản ròng của tỷ phú VN rất sát. Bởi vì nhiều quốc gia có những công ty danh giá là giá trị tài sản công ty rất lớn, đó là những công ty có giá trị hàng chục tỷ $, nhưng tỷ phú có giá trị tài sản ròng lại rất thấp, đa số là chưa tới 1 tỷ $, chỉ có cả biệt là những thương hiệu quá lớn ảnh hưởng toàn cầu thì tỷ phú của họ là các lãnh đạo công ty mới có giá trị tài sản ròng tỷ đô,….

Chẳng hạn tỷ phú VN được trích dẫn báo chí ca ngợi là dẫn đầu danh sách đó là tỷ phú Phạm Nhật Vượng, Chủ tịch Tập đoàn Vingroup (nền tảng chủ lực của công ty là kinh doanh bất động sản) tài sản là  55.962 tỷ VND, xếp thứ 2 là Trịnh Văn Quyết, Chủ tịch Tập đoàn FLC (kinh doanh chủ lực là bất động sản), tài sản ròng 58.851 tỷ VND, lớn hơn số vốn ban đầu của công ty khi mới thành lập dăm vài năm gấp cả trăm lần, tức là tài sản ảo. Ôi thôi cái tên tỷ phú khác thì cũng sặc mùi đất vàng đất của quốc gia bị thâu tóm mua 1 lời 100 lần. Đó là  bất động sản Nguyễn Văn Đạt. Cái tên khác Bùi Thành Nhơn (bất động sản Novaland). Thậm chí là bà Lê Thị Ngọc Diệp là vợ ông Trịnh Văn Quyết cũng có tên trong danh sách tỷ phú giấy ở VN (vẫn là bất động sản). 

Còn những tên tuổi khác thì kinh doanh thép thô trở lên giàu có, nhưng chẳng tạo ra nổi danh hiệu một công ty sản xuất thép cho ngành công nghiệp phụ trợ nào cả, là không thể sản xuất ra thép đúc khuôn cho máy móc hay các vẫn đề thiết yếu của nền kinh tế chuyển mình sang công nghiệp thì đúng là bất hạnh. Thí dụ Nhật có hàng trăm công ty liên quan tới linh vực thép, nhưng nghiệp vụ của họ rất chuyên sâu là  chế tạo sản xuất các thiết bị cho sợi quang, các thiết  bị thép cao cấp như đúc khuôn máy móc chẳng hạn như máy cắt và máy hàn, chế tạo khuôn thép cho các ngành công nghiệp tàu bè, cơ khí ô tô, điện tử cơ khí…. Như công ty Fujikura, Amada, Daikin, Japan Steel Works, Kubota Corporation, và hàng trăm công ty lớn nhỏ liên quan tới chế tạo thép khung, khuôn, thép chịu lực, thép siêu bền cho lĩnh vực cơ điện tử,…Họ đã xây dựng nền móng ấy cả gần 1 thế kỷ nay rồi.

VN thì lật đật đi sau thiên hạ cả hàng thế kỷ, mà sản xuất thép như VN có lẽ tôi bỏ tiền ra lập nhà máy và nhập thép lậu bên Tàu về gia công bán cũng có thể đi tắt thành tỷ phú VND là điều khá dễ dãi và dễ dàng, vì sản xuất thép như VN thì ai cũng làm được cả,….

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

Tỷ phú Thái Charoen Sirivadhanabhakdi với Công ty bình phong là công ty TNHH Vietnam Beverage (của Tập đoàn Thai Bev, Thái) đã mua trọn  gói 53,59% cổ phần nhà nước chào bán tại Sabeco với giá tiền là 4,8 tỷ USD để sở hữu thương hiệu nổi danh bia Saigon và 333, có bề dày thành tích 142 năm, gần 1 thế kỷ rưỡi. Mấy hạng cò con nhà đầu tư VN tháo chạy khi tỷ phú Thái Charoen Sirivadhanabhakdi chung tiền một lượt, dù rằng họ đi vay của quốc tế.

Ôi thôi tôi nghiệm ra rằng, cái di sản thương hiệu tiêu dùng mà chế độ CSVN hay rêu rao qua  việc đánh cho Pháp chạy, Ngụy nhào, Mỹ cút thì lại có giá trị cao nhất của VN. Đúng là chuyện quái đản khó tin nổi là hầu hết tài sản của chế độ cũ Sài Gòn để lại đều có giá kinh tế rất cao. Cái thương hiệu bia bọt 333 này nó cũng chẳng có giá trị cao so với các thương hiệu của chế độ Sài Gòn cũ để lại cho chế độ CSVN. Vậy mà giá trị của nó lại phải dè chừng. Tôi thì không hiểu chính quyền CSVN đã gần nửa thế kỷ nay rồi là quốc gia này không có tiếng súng mà chẳng tạo ra được cái thương hiệu nào ra trò trống gì cả mà trái lại họ lại tạo ra những quả đấm thép nợ nần chồng chất đáng ghê tởm.

Đối với tỷ phú Thái chỉ là hạng cò con thôi nếu so với việc tôi hay các quỹ đầu cơ Mỹ cầm đầu đi đánh sập các thị trường hay châm vốn đầu tư đủ mọi lĩnh vực như dầu khí như  tập đoàn năng lượng khổng lồ PTT Group của Thái khi bỏ chạy hủy bỏ  kế hoạch xây dựng nhà máy lọc dầu và hóa dầu trị giá 20 tỷ USD.


Tập đoàn này của Thái bị quỹ đầu tư của Morgan Stanley (NYSE: MS) trước đây do tôi và các nhà đầu tư đuổi cổ khỏi các dự án xây cất nhà máy lọc dầu ở Nga, Nigeria, Algeria, United Arab Emirates, và Indonesia,…. Vì năng lực tài chính yếu, không có kinh nghiệm trong gọi vốn đầu tư và quan hệ với các tổ hợp dầu khí lớn nhất thế giới của Mỹ, Âu châu.

Ôi thôi, đối với Thailand thì tôi chả coi họ ra gì cả, vậy mà chỉ cần vài thiểu số gọi là "tỷ phú Thái" đã thao túng cả cái đất nước với hơn 92,7 triệu dân này thì không thể chấp nhận được. Cai đám tỷ phú giấy ở VN thì đang mải mê đầu tư vào tài sản chùa của quốc gia là bất động sản thì co vòi im thít thì quả là chuyện lạ. Đây không phải là tư nhân hóa, mà là bán vốn bán chủ quyền cho nước ngoài sở hữu thương hiệu tiêu dùng không do người cộng sản VN tạo dựng.


Khi Bộ trưởng Tài chính VN mắc chứng bệnh “megalomania” khi tuyên bố “Việt Nam đủ bản lĩnh từ chối khoản vay lãi cao”



Trước hết tôi vẫn hay nói ngược nhầm lẫn tai hại rằng trước đó thì có những ông bà kinh tế gia nhà nước VN tương đương chức vụ ông Bộ trưởng Bộ Tài chính Đinh Tiến Dũng này cũng tuyên bố hùng hồn như vậy là thậm chí còn nói “trái phiếu phát hành bằng ngoại tệ kỳ hạn 10-năm của chính phủ VN nếu phát hành trong nước sẽ an toàn và tin cậy hơn trái phiếu kho bạc của chính phủ Mỹ phát hành”. Tức là ta hiểu phát biểu khi đó của quan chức kinh tế VN ám chỉ nếu VN đấu thầu bán giấy nợ trái phiếu chính phủ đi vay bằng ngoại tệ kỳ hạn 10-năm sẽ trả tiền lời thấp hơn 1,36% vào 7/2016 khi đó trái phiếu kỳ hạn 10-năm của Mỹ xuống thấp. Còn nếu bây giờ VN phát hành giấy nợ để đi vay ngoại tệ sẽ có mức lãi lợi suất dưới 2,35%, tức là thấp hơn trái phiếu chính phủ kỳ hạn 10-năm của chính phủ Mỹ phải trả.

Tôi nghiệm ra rằng có lẽ quan chức VN hồ hởi là tự hào vay ngoại tệ trong nước với lãi suất 0% tính cho đồng USD, và vay ODA lãi rả tài trợ của WB, ADB,… Họ nhầm lẫn tai hại nghiêm trọng. Đó là tôi nhắc lại là đối với VN, quốc gia này cực kỳ rủi ro là không thể phát hành giấy nợ để tự chủ huy động vốn trên thị trường tài chính được, vì phải chào mời lãi suất cao mới đi vay được, hoặc không có nhà đầu tư hay chủ nợ nào dám mua tờ giấy nợ đó vì rủi ro mất nợ quá cao.

Đối với VN, quốc gia này chưa có xây dựng bộ khung gọi là “ dự luật, trái phiếu và trái phiếu kho bạc của họ, tức là của chính phủ VN”. Có nghĩa là nếu đi vay mà thì dễ quỵt nợ là xù nợ dù rằng tôi nói hơi nặng, như nhẹ hơn là trì hoãn trả nợ hay thương lượng nợ là xin giảm lãi như đã thấy của Vinashin phát hành nợ được đánh giá ngang bằng trái phiếu chính phủ VN, vì do có chính phủ VN bảo lãnh. Không hiểu làm sao quỹ đầu cơ Elliott của tỷ phú Paul Singer (Mỹ) lại đang nắm giữ các khoản nợ của 600 triệu $ mà Vinashin trong 600 triệu $ ấy thì có 60 triệu $ đáo hạn mà Vinashin không trả được nợ. Quỹ đầu cơ Elliott của tỷ phú Paul Singer lại đòi lãi vay đắt bằng Hi Lạp khi đi vay trước đây vài tỷ $, đó là họ đòi tiền lãi 35 cent khi vay 1 USD, tức là tiền lãi ấy cao tới tận mây xanh là 35%. Chính phủ VN phủ VN thì cũng chẳng hiểu sao tờ giấy nợ đó lại rơi vào tay  Paul Singer.

Ôi thôi tôi nhắc lại rằng bây giờ nếu chính phủ VN phát hành trái phiếu đi vay nợ, hay việc họ tự phát hành trong nước vay bằng ngoại tệ thì không thể nói là tôi trả lãi thấp như vậy ai mua nợ thì mua, hoặc cái Bộ Tài chính VN cầm một xấp tờ giấy nợ ấy đứng trước ngã Tư New York, là trung tâm phát hành trái phiếu lớn nhất thế giới để chào mời khách đầu tư rằng “chúng tôi cần vay 10 tỷ USD trái phiếu đảm bảo là trái phiếu chính phủ kỳ hạn 10-năm với lợi suất phải thấp hơn lợi suất trái phiếu kho bạc chính phủ Mỹ đang đấu thầu. Bởi vì VN chúng tôi có kho dự trữ ngoại hối kỷ lục 52 tỷ $, tăng trưởng GDP cả năm 2017 cao kỷ lục ở Á châu là 6,81%, thị trường chứng khoán tăng mạnh nhất Á châu, Hà Nội và TP.HCM có những tòa nhà cao trọc trời, hay kinh tế VN đạt kỷ lục nhất thế giới là xuất-nhập khẩu cả năm hơn 400 tỷ $, tức là hơn 196% của tổng sản lượng GDP….”.

Hãy nhớ rằng quốc tế họ chả quan tâm mấy thứ vớ vẩn đó, họ cũng chẳng cần vào tận VN kiểm chứng hay đánh giá để coi quốc gia ấy như thế nào, và họ cũng chẳng cần quan tâm thành phố đó hay quốc gia đó đang có mấy trăm ngàn tòa nhà cao trọc trời với kích thước to hơn sân bóng Old Trafford, của đội bóng Manchester United để mà làm vật thế chấp vay nợ, đó là quốc tế họ chỉ xem quốc gia đó đang mắc nợ bao nhiêu so với tỷ lệ phần trăm trên GDP, VN thì đội sổ về hồ sơ nợ nần này. Tức nếu mắc nợ nhiều thì phải trả lãi cao, hoặc rất khó đi vay thì giới đầu tư họ lại chỉ dựa vào các công ty thậm định rủi ro tín dụng là các tờ giấy nợ thế giới qua tay họ thẩm lượng rủi ro là: Standard & Poor’s, Moody's, Fitch Ratings và AM Best đánh giá tín nhiệm.

Chẳng hạn họ đang đánh giá xếp hạng tín nhiệm đối với cơ quan Standard & Poor's cho điểm VN ở mức BB- với triển vọng ổn định;  Moody's đối với Việt Nam lần lượt là B1 với triển vọng tích cực, và đối với Fitch Ratings thì cho VN ở mức BB- (tích cực),… Với mức xếp hạng như vậy thì làm sao mà đòi vay lãi suất thấp hơn cả Mỹ được. Đó là mức xếp hạng rất rủi ro mà VN rất khó tìm kiếm được lãi suất thấp. Mức xếp hạng này của VN chỉ nhỉnh hơn Argentina một cấp. Kém Philippines tới 1 cấp và 2 điểm nâng đỡ, thua Malaysia tới 3 cấp, kém Indonesia đúng 1 cấp, ôi thôi thậm chí VN còn thua Bangladesh trong sự lượng giá tín dụng của Moody's, đó là cơ quan này cho Bangladesh ở cấp Ba3, trong khi  VN là B1(tức là B+ tích cực), và chỉ bằng cấp hạng mà Standard & Poor's chấm điểm cho Argentina,…thì ta tự hỏi làm sao mà đi vay kiên quyết đòi lãi suất thấp hơn cả lãi suất của Mỹ được.

Đi vay bên ngoài thì VN cần trải qua nhiều cửa ải, đó là trước VN chào bán tráo phiếu cho nhà đầu tư mua do chính phủ VN phát hành thông qua sự chủ trì của Bộ Tài chính cần vay tiền mà nhà đầu tư cho vay thì họ sẽ suy tính là khi họ cho vay như vậy là họ có được đảm bảo là sẽ nhận lại được tiền lãi và vốn khi đáo hạn hay không? Lúc đó, các nhà đầu tư họ sẽ cần tới các công ty xếp hạng tín dụng để đánh giá trái phiếu doanh nghiệp hay quốc gia đó đi vay. Và chính phủ VN thông qua Bộ Tài chính cần mời các ngân hàng quốc tế như Morgan Stanley, Citigroup, Barclays, Deutsche Bank, Credit Suisse,…đứng ra làm trung gian phát hành trái phiếu đã thế họ phải mời công ty tư vấn về pháp lý, tức là tư vấn về luật, thí dụ như công ty  Allen & Overy của Mỹ để làm cố vấn cho việc phát hành các tờ giấy nợ, và sau đó quyết định "lãi suất" thì do các công ty thẩm định tài chính thẩm định, phần thương lượng tăng giảm lãi suất (yield) đó sẽ do nhà đầu tư hay ngân hàng cho vay họ quyết định và mọi phí tổn vay mượn thì VN phải trả tiền hoa hồng cho họ tư vấn nghiệp vụ này thì nhà nước VN phải tốn một ít tiền trả cho họ, tức là tiền thuế của người dân mà ra,…chứ nó không do chính phủ VN tự ấn định lãi suất ấy được.

Thường thường là giới đầu tư và thị trường tài chính họ ưa chuộng mức tín nhiệm của các chính phủ ở cấp BBB+ tới A+ đối với các nước thị trường mới nổi (tất nhiên ta không nói cấp khả tín đáng tin cậy nhất của Mỹ là AAA). Đó là những cấp xếp hạng đó các chủ nợ hay các nhà đầu tư họ sẵn sàng chấp nhận lợi tức thấp để đổi lấy rủi ro thấp chứ họ không ham lợi tức được trả lãi cao để mà gặp rủi ro mất nợ khi quốc gia đó hoãn trả nợ hay đi vay không có khả năng trả nợ. Nếu thấy mức tín nhiệm của VN mà bị đánh sụt, lợi suất trái phiếu tăng lên nữa khi VN tiếp tục phát hành giấy nợ để đi vay tiếp thì các nhà đầu tư đã mua trái phiếu trước ấy của VN có lẽ họ sẽ giật mình bán nó đi cho chủ nợ khác, vì thực tế chẳng có nhà đầu tư nào họ giữ các tờ giấy nợ đó cho hết thời gian đáo hạn để nhận cả lãi lẫn lời gốc cả…Thậm chí sau này khi việc lợi suất trái phiếu của VN xuống thấp mà chính phủ VN manh nha muốn phát hành thêm nợ để đi vay đảo nợ với ý nghĩ sẽ giảm được lãi đắt trước đây, tức VN sẽ phát hành nợ mới lấy tiền đó để thu hồi nợ cũ đã phát hành trước đấy đi vay với lãi đắt hơn thì chưa chắc thu hồi được nợ khi gặp chủ nợ ban đầu, vì có thể chủ nợ đó đã bán nó cho ai đó là nhà đầu tư khác rồi,…

Kết luận của tôi là chuyện hoang tưởng của những ông bà lãnh đạo ở VN, nhất là ông Bộ trưởng Bộ Tài chính Đinh Tiến Dũng. Vì nếu nói chỉ đi vay lãi thấp mà không thương lượng lãi cao thì buồn cười. Vì hiện nay chính quyền Hà Nội  thiếu tiền trong các lĩnh vực kinh tế. Đó là hồ sơ đã rồi các dự án đội vốn. Cụ thể dự án đường sắt Cát Linh - Hà Đông bị chậm tiến độ nhiều năm và cũng bài ca quen thuộc là đội vốn và thiếu tiền, và phải trì hoãn khi đi cầu viện ngân hàng Exim Bank of China bên Tàu tài trợ vốn vay có vài trăm triệu $, gọi là vay lãi rẻ kiểu ODA là Exim Bank of China họ đòi lãi 2%-3%, thậm chí là 4%, đó ,ức lãi rất rẻ mà bên Tàu họ còn không tiếp cận được. Tuy nhiên cái ngân hàng mang cái tên xuất nhập khẩu Exim Bank of China, của TQ này họ còn rất nghi ngại cho vay, vì họ biết chắc là cái dự án đường sắt Cát Linh - Hà Đông này sẽ là của nợ là đống sắt vụn là không thể thu hồi được vốn vay để trả nợ khi khai thác sử dụng, và công trình này tiếp tục bị trì hoãn kéo dài tới tận sang cuối năm 2018 vì còn chờ vốn.

Thế thì sao nói VN vay lãi rẻ sao không dứt điểm phát hành giấy nợ vay lãi thấp hơn cả lợi suất trái phiếu kho bạc Mỹ mà đắp nợ hoàn thành công trình đó đi nhỉ chứ không cứ trễ một ngày thì người dân VN phải trả bao nhiêu tiền lãi nhỉ. Có lẽ cứ một ngày trôi qua thì VN phải trả lãi tệ lắm là trên 1,3 tỷ VND cho 1 ngày. Có lẽ cộng thêm phí tổn trả lương cho nhân công tạm nghỉ hay bảo trì thì cũng 1 ngày trôi qua VN phải bỏ rat hay cho chính quyền Hà Nội ít nhất 1,5 tỷ VND. Rồi dự án metro ở TP.HCM bị thiếu và đội vốn, và người ta phải tạm dừng dự án metro số 1 TP.HCM (đoạn Bến Thành - Suối Tiên), thì hàng ngày phải trả lãi bao nhiêu nhỉ? Có lẽ trả lãi nhiều gấp bội so với Hà Nội, vì vốn đầu tư lớn hơn,…

Cho nên đừng có ảo giác phát biểu linh tinh về hồ sơ khá chuyên môn về chuyện vay nợ này. Vì đi vay nợ quốc tế nó do thị trường quyết định cho vay lãi bao nhiêu hoặc không cho vay chứ không do cái định hướng XHCN chỉ thị quyết định.

(*) Có lẽ chính phủ VN nên đánh thuế vào những người hay nói mê sảng đó, và VN cần phải giảm nợ xuống để sau này tập làm quen đi vay nợ tài trợ cho đầu tư, vì vay ODA cũng sẽ phải chấm dứt khi nền kinh tế được nâng cao lên, vì WB, ADB họ không phải là nhà tài trợ mãi mãi cho VN lãi rẻ được vì họ còn lo cho nhiều nước nghèo khác, mà vay ODA nó cũng chẳng phải hay ho gì vì mất chủ quyền trong đầu tư. Chính phủ VN họ cần giảm bộ máy tiến sĩ giấy kinh tế cồng kềnh đông hơn quân Nguyên kia, và bổ sung chỉ cần vài chiến lược gia giàu kinh nghiệm am hiểu chuyên môn về tài chính như về thị trường trái phiếu để họ ra quyết sách dứt điểm mà đi lên thay vì toàn những ông bà tiến sĩ học cử tuyển bên Liên Xô, học chuyên ngành hàng không mà cũng đào tạo tiến sĩ kinh tế, tài chính thì quả là chuyện lạ, nếu họ có chuyên môn về tài chính thì Liên Xô không bị tan vỡ bởi chính những tờ trái phiếu của Liên Xô bị cháy rách và vỡ tan.


Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

Khi những kẻ tâm thần đề xuất sáp nhập  Bộ GD-ĐT và Bộ Khoa học - công nghệ (KH-CN)


Trước hết tôi nhắc lại chuyện bi hài kịch mà có lẽ trên thế giới nàu còn duy nhất một quốc gia là kể từ khi đảng CSVN lên cầm quyền xứ này cả nửa thế kỷ rồi thì người ta có những cụm từ mà chẳng ai nuốn nghe nó nữa, đó là “cải cách giáo dục”rồi khẩu hiệu sao chép của TQ, đó là ta hay nghe “Vietnam's economic reform is a long-term plan to shift from a command economy to a mixed economy” . Tức là ta tạm hiểu “Cải cách kinh tế của VN là một kế hoạch dài hạn để chuyển từ nền kinh tế chỉ huy (đó là chính quyền trung ương đưa ra các quyết định kinh tế. Chính phủ tập thể sở hữu đất đai và phương tiện sản xuất làm vai trò dẫn dắt nền kinh tế qua các quả đấm thép) sang một nền kinh tế hỗn hợp”,…Tức là quốc gia này bây giờ vẫn còn ở cái vạch xuất phát của mấy thập niên của thế kỷ trước là đến bây giờ họ vẫn còn “cải cách”.

Đối với hồ sơ cũng như sơ đồ bộ máy là nhánh xương sống mạch máu của VN là các ban bộ thì ta có chuyện hài là phát minh vĩ đại của đỉnh cao trí tuệ như các bộ, xin trích
1-  Bộ Khoa học và Công nghệ;
2-  Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn;
3-  Bộ Kế hoạch và Đầu tư;
4-  Bộ Tài nguyên và Môi trường;
5-  Bộ Thông tin và Truyền thông;
6-  Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch;
7-  Bộ Công Thương;

Và nhiều “Bộ”khác nữa có cái tên rất lạ lẫm. Thí dụ kinh điển nhất và tai tiếng nhiều nhất, đó là Bộ Công thương VN. Cái bộ này có lẽ nó được đảng CSVN đổi tên mấy chục lần với cái tên nghe khá buồn cười. và có lẽ Bộ Công thương nên đổi thành "Bộ Con buôn". Bộ này mà tôi hay nhắc là nó được ông TT Tướng Nguyễn Tấn Dũng sáp nhập Bộ Thương mại, và Bộ Công nghiệp thành Bộ Công thương, thì tai tiếng đều ở cái bộ này ra cả. Tôi chắc chắn rằng quốc tế họ không bao giờ hiểu và ít khi nào truy cập vào cái tên Bộ Công thương này, vì nó có tên gọi rất kỳ lạ. Có lẽ là họ sáng chế và chơi chữ là ghép chữ từ Bộ Công nghiệp & Bộ Thương mại, lấy cụm từ "Công" của Bộ Công Nghiệp, và cụm từ "Thương" của Bộ Thương mại ghép lại thành Bộ Công thương. Đấy là chuyện quái đản mà có lẽ tôi đã học thuộc lòng nó. Tức là bạn đọc truy cập hồ sơ ở đây thì có lẽ người cộng sản họ phát minh ra nhiều cái vĩ đại quái đản: http://www.moit.gov.vn/lich-su-phat-trien

Có lẽ chính quyền VN họ nên trả lại Bộ Công thương thành Bộ Thương mại, và Bộ Công nghiệp. Đối với Bộ Thương mại thì cần trung lập tách rời. Vì trên thế giới người ta khi kiểm kê hay thống kê ngoại thương kinh tế thì họ chỉ có truy cập cái tên Bộ Thương mại (quốc gia nào đó). Còn những bộ khác như  Bộ Khoa học và Công nghệ; Bộ Kế hoạch và Đầu tư; Bộ Công nghiệp thì nên hợp nhất bắt chước học tập TQ là Ministry of Industry and Information Technology (MIIT), tức là Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin của chính phủ TQ. Đó là VN nên đổi thành cái tên Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin VN. Ngay cả TQ họ vẫn giữ trung lập cái tên về thương mại dễ nhớ, đó là Bộ Thương mại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (Ministry of Commerce of the People's Republic of China). Khi đổi tên như vậy nó rất quen thuộc theo thông lệ quốc tế. Thậm chí là chính quyền Mỹ có cái tên về ngoại thương là Bộ Thương mại Hoa Kỳ (U.S. Department of Commerce). Có lẽ ai làm kinh tế có thể truy cập vào đó để theo dõi trong những bộ thương mại ấy thì có những cơ quan nào,…

Trở lại hồ sơ việc người ta đề xuất sáp nhập Bộ GD-ĐT và Bộ Khoa học - công nghệ thành một cái bộ gì đó có lẽ tôi sẽ định hình ghép thành cái siêu bộ siêu đỉnh cao học thuật và khoa học công nghệ. Đó là chẳng lẽ ghép thành Bộ Giáo dục và Nghiên cứu Khoa học (có lẽ là thế) hoặc ghép luôn thành Bộ Giáo dục và Khoa học Công nghệ. Ôi thôi nghe ra quả là siêu phàm là những phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ 21 này. Vì một đứa trẻ khi bắt đầu đi học sẽ được chứng nhận giấy tờ liên quan là Bộ Giáo dục và Nghiên cứu Khoa học. Đúng là quái thai. Hãy nhớ rằng giáo dục là trung lập, nó phải có cái tên Bộ Giáo dục. Nếu muốn chán những cái tên giáo dục thì đổi gọn lại từ cái tên Bộ Giáo dục và Đạo tạo thành tinh gọn là Bộ Giáo dục, cho theo quy ước.

Ở VN còn có Bộ Kế hoạch & Đầu tư. Đó là một cái bộ dư thừa và vô duyên, dù rằng về lý thuyết nó hoàn toàn hợp lý với chức năng của một quốc gia chậm tiến đang phát triển. Tuy nhiên bộ này nó chẳng làm lên tích sự gì cả. Vì trọng lượng của nó quá kém. Vì chẳng có ai đứng ra chịu trách nhiệm nó dù rằng về thực tiến cái tên gọi Bộ Kế hoạch & Đầu tư nó rất quan trọng và thích hợp cho VN. Tuy nhiên đó bộ này có vai trò trọng yếu thì chính quyền VN cần bổ nhiệm vai trò một ông bà mang hàng cấp Phó thủ tướng lãnh đạo bộ này để vạch ra kế hoạch của các dự án đầu tư mang đúng cái tên của nó chi phối từ trung ương tới địa phương,...để tham mưu quản trị các dự án đầu tư cho chính phủ. Tức là người năm giữ chức vụ Bộ trưởng kiêm Phó thủ tướng của Bộ Kế hoạch & Đầu tư ấy có thẩm quyền hơn các các Bộ trưởng để thi hành chính sách quản trị chặt chẽ các dự án đầu tư chi phối rất lớn của quốc gia, và nó còn ngăn chặn được tham nhũng hay nhóm lợi ích chi phối và hạn chế tối đa sự lãnh phí các dự án đầu tư lỗ lã hay đội vốn,…

VN còn có  Bộ Thông tin và Truyền thông thì mâu thuẫn với Bộ Khoa học và Công nghệ. Vì thực tế cái bộ 4T của Trương Minh Tuấn thì theo thông lệ người nắm giữ bộ này thì phải là người lý luận Mác-Leenin, khỗn nỗi cái Bộ 4T này thì quản lý lĩnh vực rất chuyên môn về công nghệ như viễn thông, tin học,...và bộ này được nuông chiều quá mức về ngân sách, còn Bộ Khoa học và Công nghệ thì mờ nhạt là chả bao giờ phát minh ra sáng kiến gì cho khoa học cả.


Kết luận của tôi có lẽ tư duy của lãnh đạo VN có chuyện hài hước là hiện nay ngoài ông Nguyễn Xuân Phúc giữ chức Thủ tướng thì còn đến 5 cấp Phó thủ tướng ngồi chơi xơi nước. Thậm chí có ông Phó thủ tướng không biết làm việc gì phân công thì cứ chạy ngược chạy xuôi chỉ bảo cái này, rồi nói cái kia cho cấp bộ khác là nó rất vô duyên và dư thừa,….kinh điển thời ông cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thì dưới nữa có tới 7 hay 8 cấp Phó thủ tướng, họ cũng chẳng biết làm chuyện gì ra hồn cả, thay vì người ta bổ nhiệm những ông Phó thủ tướng nào có năng lực nắm giữ chức vụ vai trò của Bộ Kế hoạch & Đầu tư cho đến khi nền kinh tế VN “hết còn đầu tư”là chuyển sang mô hình kinh tế cao hơn thì giải thể cái Bộ Kế hoạch & Đầu tư đó cũng được. 

Khi kinh tế thị trường định hướng XHCN của Tổng Trọng chỉ đáng giá 1.0, hay 2.0 thay vì đeo đuổi Công nghiệp 4.0


Trích một vài đoạn Toàn văn phát biểu của Tổng Bí thư tại Hội nghị của Chính phủ với các địa phương: http://cafef.vn/toan-van-phat-bieu-cua-tong-bi-thu-tai-hoi-nghi-cua-chinh-phu-voi-cac-dia-phuong-20171228162512976.chn  
“…phải tập trung ưu tiên hoàn thiện thể chế kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa theo đúng tinh thần Nghị quyết Trung ương 5 khoá XII. Trong quá trình xây dựng, ban hành, tổ chức thực hiện các cơ chế, chính sách, biện pháp, phải nhận thức đầy đủ, tôn trọng và vận dụng đúng đắn các quy luật khách quan của kinh tế thị trường, thông lệ quốc tế,…”.

Rồi tiếp nũa “Xác định rõ và thực hiện đúng vị trí, vai trò, chức năng và mối quan hệ của Nhà nước - thị trường và xã hội phù hợp với kinh tế thị trường; bảo đảm định hướng xã hội chủ nghĩa; tăng cường và giữ vững vai trò lãnh đạo của Đảng. Kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo; kinh tế tư nhân là một động lực quan trọng của nền kinh tế,…”.

Đúng là bất hạnh và thiệt thòi cho người dân và doanh nghiệp tư doanh của VN là không bao giờ ngóc đầu lên nổi bởi cái bóng quá lớn của những quả đấm thép doanh nghiệp quốc doanh giữ vai trò chủ đạo chỉ huy nền kinh tế. Tổng Trọng là người không biết kinh doanh, và chưa từng kinh doanh, cũng như không phải là kinh tế học.  Có lẽ ông Trọng này có thành tích một ít về kinh tế khi được đi cử đi học lớp nghiên cứu sinh về kinh tế chính trị tại Trường Nguyễn Ái Quốc (Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh). Vì học được những cái đó nên liều lĩnh duy ý chí áp đặt cả cá nhân mình lên cả cái đất nước này bởi chủ thuyết kinh tế thị trường định hướng XHCN.

Ở các quốc gia khác thì sẽ không có chuyện tư duy một cá nhân áp đặt lên cả hệ thống nếu cá nhân ấy không có chuyên môn là hiểu biết lơ tơ mơ thì phải đứng ra trước quốc hội và quốc dân trả lời là “vì sao kinh tế thị trường định hướng XHCN là ưu việt”. Tức là cần giải thích rõ ràng chứ không phải chuyện đùa. Có thể người ta sẽ nói thẳng, ông đã làm kinh tế tư duy kiểu đó chưa, đã giữ chức vụ tổng quản trị CEO một đại công ty quả đấm thép quốc doanh nào chưa, và nó đang như thế nào? Một quả bom nợ hay lời lãi thế nào,…? Và người đưa ra quyết định ấy phải giải thích rõ ràng, nếu không sẽ bị la ó mà đuổi đi, dù có là tổng thống, hay thủ tướng,…như đã thấy ở một số nước, kể cả Hàn Quốc trước đây khi đưa ra quyết định kinh tế mà không giải thích rõ ràng thì bị quốc hội và dân biểu đề nghị ngừng họp,…

Đối với VN, hãy nhớ rằng những doanh nghiệp quốc doanh nhà nước nó mới là hang ổ tham nhũng đáng ghê tởm mà còn bòn rút tài nguyên quốc gia. Đó là bởi vì hầu hết các vụ án lớn nhỏ đang diễn ra ở VN hiện này đều do những quả đấm thép tạo ra. Đã thế hầu như các gánh nợ công, nợ xấu đáng ghê tởm chất cao như núi thì nó đều ở những thành phần kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo mà ra.

Đó là những gương mặt mốc nơi sản sinh rat ham nhũng khủng khiếp, là những cỗ máy chỉ huy giữ vai trò chủ đạo của nền kinh tế gồm: Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PetroVietNam); Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN); Tập đoàn Than và Khoáng sản Việt Nam (Vinacomin); Tập đoàn Hóa chất Việt Nam (Vinachem); Tập đoàn Cao su Việt Nam, rồi Tập đoàn Công nghiệp tàu thủy Việt Nam (Vinashin); Tổng Công ty Hàng hải Việt Nam (Vinalines),…

Tất cả đều đẻ rat ham nhũng và thất thoát tiền bạc và tài nguyên quốc gia quá lớn lao và nó đang diễn ra hàng ngày. Vậy mà ông Trọng này có vẻ ngây thơ không biết hay cố ý không biết nhỉ?

Đã thế mới đây người ta cáo giác EVN hạch toán sai 1.900 tỷ VND, mà nếu nó như con voi mà chui qua lỗ kim thì bác Trọng lại có việc làm là đốt củi còn ướt, và tô vẽ những chiến công hiển hách chống tham nhũng do chính Tổng Trọng đẻ ra.

Ôi thôi, nghe cái ông 73 hay 74 tuổi rồi này thì nói mãi không chán. VN thị bị thiệt thòi vì không được quốc tế công nhận là nền kinh tế thị trường thì nó vẫn bị cái đuôi định hướng XHCN cản trở. Vì đã là kinh tế thị trường thị nó do thị trường điều phối, nhà nước chỉ giữ vai trò trọng tài thôi. Quốc tế và các tổ chức tài chính thì nhiều khi họ muốn yểm trợ vốn vay lớn cho VN đầu tư kinh tế, vì thực tế nền kinh tế VN từ nay cho tới năm 2025 thôi thì phải cần một khoản tiền đầu tư rất lớn là lớn gấp 3 lần tổng sản lượng GDP kinh tế hiện tại, có lẽ vì cái hang ổ tham nhũng của các công ty quốc doanh quá mạnh nên người ta ngại và từ chối đầu tư cho VN,…


Có lẽ ông Trọng này hết thuốc chữa rồi. VN là quốc gia có dân số trẻ nhưng bị lãnh đạo bởi “nhóm dân số già" với cái đầu cực kỳ bảo thủ u mê thời bao cấp. Quốc tế thì cũng mong muốn nâng đỡ trợ giúp VN, nhưng hễ nghe tới "kinh tế thị trường định hướng XHCN" thì họ đóng hồ sơ lại.

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

Khi bài phân tích của Viện Nghiên cứu Toàn cầu Mckinsey (McKinsey Global Institute) công bố vào tháng 2/2012 vẫn còn nguyên giá trị cho VN về năng suất lao động.

Đây là hồ sơ bài báo đã cũ nhưng nó vẫn còn giá trị rất cao về khuyến cáo VN cần cải tiến năng suất kao động nếu VN muốn “mở đường máu” một cửa thoát hiểm duy nhất cho kinh tế VN sau này.

Bài báo phân tích có lời tựa: “Taking Vietnam’s economy to the next level”, tức là tôi tạm dịch: “Đưa nền kinh tế Việt Nam lên tầng cao hơn”. Ai là nhà nghiên cứu phân tích kinh tế ở VN có thể truy cập trên trang chủ của Mckinsey tại đây: https://www.mckinsey.com/global-themes/asia-pacific/taking-vietnams-economy-to-the-next-level , nó vẫn còn lưu trữ trong hồ sơ khá chuyên môn này, bởi vì khi mới đây các chuyên gia phân tích kinh tế ở VN cũng như Tổng cục Thống kê VN nhận định so sánh “Năng suất lao động người Việt thua Lào, bằng 7% Singapore,…”. Tức là họ chỉ so sánh về đồng lương như việc họ so sánh "Tính theo sức mua tương đương năm 2011, năng suất lao động của Việt Nam năm 2016 đạt 9.894 USD, chỉ bằng 7% của Singapore; 17,6% của Malaysia; 36,5% của Thái Lan; 42,3% của Indonesia; 56,7% của Philippines và bằng 87,4% năng suất lao động của Lào", rồi họ trích dẫn so sánh số liệu của WB “năng suất lao động (tính theo PPP năm 2011) của Singapore và Việt Nam tăng từ 115.087 USD vào năm 2006 lên 131.333 USD năm 2016; tương tự, của Malaysia từ 39.806 USD lên 46.190 USD; Thái Lan từ 14.591 USD lên 17.208 USD; Indonesia từ 10.100 USD lên 13.496 USD; Philippines từ 6.691 USD lên 7.561 USD; Lào từ 220 USD lên 1.422 USD,…”

Trước đó họ còn so sánh năng suất lao động của VN với UK, hay Vương Quốc Anh,….nhưng họ nhầm lẫn tai hại khi so sánh sức mua đồng EUR với đồng British Pound của UK là họ không phân biệt được cái sai lầm tai hại này.

Bởi vì họ còn so sánh 1 nhân công lao động ở VN và 1 nhân công lao động Singapore, hay UK có mức chênh lệch quá lớn về năng suất lao động. Tôi thì hay giật mình là nếu nói ngược lại là đưa 1 lao động cùng ngành nghề bên Singapore hay UK sang VN cùng làm một công việc trong một nhà máy như việc làm khâu công nhân lắp ráp điện tử cho Samsung hay công nhân dệt may và tính lương theo đồng nội tệ VND thì chưa biết ai làm ra nhiều sản phẩm hơn, đôi khi công nhân VN lại còn làm ra nhiều sản phẩm hơn trong một ngày lao động ấy,…Vì người ta hay lý luận là công nhân VN chịu khó cần cù lao động chứ công nhân mấy nước tư bản kia thì lười lao động, làm thì ít giờ mà trả lương cao,....

Khi mình so sánh năng suất lao động thì cần nghĩ đến chuyện khác về ngành nghề của kinh tế đóng góp cho GDP của mỗi dất nước.

Chẳng hạn nền kinh tế Singapore dựa vào dịch vụ kinh doanh tài chính, hay dựa vào việc nhập khẩu mua hàng hoá trung gian để chế biến và xuất khẩu các sản phẩm có giá trị kinh tế cao để kiếm lời rất lớn nhờ ai biệt khâu nhập khẩu và khâu xuất khẩu. Thí dụ nền kinh tế Singapore họ nhập khẩu nhiên liệu dầu thô rồi mang về chế biến lọc ra xăng dầu thành phẩm có giá trị cao hơn để bán kiếm lời, và VN là khách hàng thường xuyên nhập khẩu xăng dầu thành phẩm về nhà bán lại kiếm lời chạy qua nhiều tầng trung gian thuế má, chi phí vận chuyển và bán đắt hơn mấy phần trăm giá gốc ấy thì đúng là kém vui, vì nó gói vào ấy nhiều thứ sức mua của người dân,…mặc dầu VN là lái buôn dầu thô rất lớn là đứng thứ 3 trong các nước Đông Nam Á là chỉ xếp sau Indonesia, Malaysia, do VN không có năng lực hạ tầng kỹ thuật lọc dầu, dù rằng VN đầu tư rất lớn choc ái nhà máy lọc dầu Dung Quất.

Năng suất lao động của VN thấp, đồng lương thấp nó cũng phải tính đến sức mua của đồng nội tệ cũng như ngành nghề của kinh tế. VN thì chỉ đi làm gia công, xuất khẩu nguyên liệu thô cho thiên hạ thì làm sao mà đòi hơn người ta được. Nền kinh tế VN dựa vào năng lực nào?

Đối với hồ sơ so sánh năng suất lao động của các nước EU và UK xưa kia để tính cho năng suất lao động của VN mà chuyên gia VN hay lầm lẫn.

Bởi vì ta hãy nhớ rằng, Vương quốc Anh gia, hay UK nhập Liên minh châu Âu vào năm 1999, rồi bỏ phiếu Brexit bỏ của chạy lấy thân ra khỏi khối EU là ngày vào ngày 23/6/2016. Thực tế Vương quốc Anh không bao giờ có ý tưởng tham gia vào khối Eurozone, là các nước dùng chung đồng EUR. Tức là UK họ sử dụng đồng British Pound thay vì họ sử dụng đồng EUR. Điều đó nó cũng có tác động tới năng suất lao động vì chi phối bởi sức mua đồng bạc mỗi nước khi mình so sánh về đồng lương, tỷ giá hối đoái quy đổi ra đồng USD mà người ta hay tính nó. Thí dụ tổng sản phẩm quốc nội tính trên đầu người ở Singapore vẫn tăng mạnh dù tăng trưởng GDP của họ mấy năm nay không tăng mà còn sụt giảm, nhưng do tỷ giá đồng Dollar Singapore tăng so với đồng USD thì nó lại khác.

Chuyện thứ nữa là hãy nhớ rằng nền kinh tế của UK dựa vào hơn 70% là đến từ các ngành nghề dịch vụ, nhất là lĩnh vực tài chính, ngân hàng, bảo hiểm,…và nhiều thứ khác của ngành công nghiệp có giá trị rất cao. Nên ta không thể so sánh năng suất đồng lương được,….

Đo là tôi so sánh khập khiễng chệch hướng về năng suất lao động mà người ta hay dựa vào đồng lương. Bởi vì nếu như đồng bạc VN được giữ ổn định tỷ giá hối đoái tăng giá so với đồng USD như các nước mà người ta hay so sánh và đồng lương của nhân công VN tăng theo thì VN vẫn cao hơn Lào, còn nếu có tăng lương như vậy mà đồng bạc VN cứ sụt giá theo năm tháng nếu quy đổi ra thu nhập của đồng USD thì sẽ giảm thôi. Thí dụ đồng bạc VND vào tháng 2/2008 là gần 16.000 VND mua được 1 USD, nếu giữ được tỷ giá hối đoái ổn định, thậm chí làm tăng được tỷ giá VND thì nếu người ta tăng lương như hiện tại thì thu nhập đồng lương của công nhân VN sẽ cao hơn Lào và nhiều nước khác nếu họ quy đổi ra tỷ giá đồng USD.

Kết luận của tôi, đó là tôi nói thêm về sự so sánh này, dù rằng nó chẳng liên quan tới hồ sơ chuyên môn về hồ sơ “cải tiến năng suất để đưa nền kinh tế Việt Nam lên tầng cao hơn. Thực tế có cải tiến năng suất cũng vậy, nếu như giáo dục VN cho ra lò các thạc sĩ, cử nhân đại học đông đảo như quân Nguyên mà những người này lại đang dẫn đầu về thất nghiệp thì cũng chẳng thay đổi gì được. Vì muốn có năng suất lao động cao thì cần có lao động có trình độ chuyên môn cao, mà những người có trình độ chuyên môn cao ở VN thì lại dẫn đầu về tỷ lệ thất nghiệp thì họ cần coi lại hệ thống giáo dục hay thế chế của chế độ nó gây ra. Bởi vì người ta còn thống kê hầu hết tiến sĩ, thạc sĩ có tỷ lệ phần trăm rất cao là chạy vào bộ máy công quyền của đảng, là không chịu ra ngoài xã hội tạo ra năng suất lao động cao nhờ có giáo dục cao thì thật là lạ và lãng phí.

Trong động thái mới đây, nhiều người hay thắc mắc là VN công bố tổng sản phẩm quốc nội (GDP) năm 2017 tăng 6,81%, và hồ sơ theo dõi chỉ nghe Nguyễn Bích Lâm, tổng cục trưởng Tổng cục Thống kê đưa ra con số mà chẳng thấy chuyên gia nào của VN phân tích, nó có khác gì so với Mỹ.

Tôi thì ngần ngại trả lời rằng, về phân tích kinh tế của VN thì người ta nói sao cũng vậy, rồi ném số liệu ấy cho mấy nhà báo viết lại, kể cả nhà báo viết văn cũng có thể viết bài kinh tế, đó là đặc sản của VN, miễn là tô hồng được con số chứ chuyên gia hay nhà kinh tế học ở VN họ không có chuyên môn phân tích ước đoán ra trước số liệu, có lẽ họ hay có thói quen là để đếm số liệu và phản biện sau, thay vì phải phân tích ước đoán lấy con số rõ ràng để vẽ lên bức tranh kinh tế của VN đầy màu xám xịt hay toàn màu hồng.

Về hồ sơ tăng trưởng kinh tế Mỹ và dự báo viễn cảnh năm 2018 thì ở Mỹ không nhất thiết như ở VN phải do cơ quan Tổng cục Thống kê (Bộ Kế hoạch và Đầu tư). Dự báo phân tích kinh tế nó cũng được các nhà phân tích các ngân hàng Mỹ phân tích ước đoán hồ sơ này.

Cụ thể tăng trưởng GDP kinh tế Mỹ được tổng kết ước đoán năm 2017, do các chiến lược gia của Morgan Stanley (NYSE:  MS) phân tích theo số liệu trích dẫn của Cục Phân tích Kinh tế, hay Bureau of Economic Analysis (BEA)  là cơ quan của Bộ Thương mại Hoa Kỳ (United States Department of Commerce). Và tất nhiên trong phân tích về kinh tế, nhất là tăng trưởng GDP thì cần đề cập tới hồ sơ rất đơn giản mà rất nhức đầu là khá chuyên môn, đó là phải theo dõi thống kê “tỷ lệ thất nghiệp”. Bạn đọc xem hồ sơ ở đây do các nhà phân tích kinh tế của Morgan Stanley phân tích: https://www.morganstanley.com/ideas/2018-us-economic-market-outlook  

Trong bài phân tích này do cô Ellen Zentner (tác giả chính) phân tích. Cô Ellen Zentner Nhà kinh tế học và từng là Giám đốc điều hành của Morgan Stanley với bề dày thành tích là hơn 17 năm kinh nghiệm làm Giám sát FED và là nhà kinh tế học dựa vào thị trường, tức là giống như bao chiến lược gia khác của Morgan Stanley là họ vẫn phân tích như vậy, kể cả tôi cũng bị người nhà ở VN hay chỉ trích là cái bà Phương Thơ phân tích lạ lẫm là dựa vào thị trường.

Cô Ellen Zentner này là chuyên gia phân tích của thị trường chứng khoán của Morgan Stanley, cũng là Chuyên gia Kinh tế Cao cấp tại Ngân hàng Tokyo-Mitsubishi UFJ, chủ tịch của Hiệp hội Kinh doanh Kinh doanh New York, Hiệp hội Cố vấn Kinh tế Hiệp hội các Ngân hàng Mỹ, là thành viên Hội đồng Tư vấn Học thuật (Federal Reserve Bank of Chicago - Ngân hàng Dự trữ Liên bang Chicago). Chức danh trong Hội đồng Tư vấn Học thuật đều là các giáo sư đại học rất giàu kinh nghiệm và lớn tuổi, đó là các giáo sư kinh tế học, giáo sư tài chính, giáo sư luật,… tại các trường đại học hàng đầu của Mỹ, riêng chỉ duy nhất cô là tốt nghiệp Cử Nhân Quản Trị Kinh Doanh và Thạc Sĩ Kinh Tế của Đại Học Colorado,… nhưng do là chuyên gia đầy kinh nghiệm thì được mời làm ở những nơi học thuật cao là không nhất thiết phải là tiến sĩ như thường thấy ở VN.

Trở lại hồ sơ kinh tế của VN thì người ta kịp trích dẫn trên tờ Tuổi Trẻ rằng: “Việt Nam tăng GDP 6,81% nhưng năng suất lao động thấp hơn Lào”. Nguồn dẫn: https://tuoitre.vn/viet-nam-tang-gdp-6-81-nhung-nang-suat-lao-dong-thap-hon-lao-20171227150054195.htm  

Ôi thôi cái con số tăng trưởng GDP tới 6,81% cho cả năm 2017 này thì quả là chuyện quái đản, là tôi nghi ngờ nó được bút ghi từ tháng 9/2017 rồi. Dù rằng ai cũng biết sự góp mặt ăn ké đi chung của Samsung, Formosa đóng góp cho phần lớn tăng trưởng GDP của VN thì cái chuyện đó tôi không đề cập, vì ai cũng biết cả. Ở đây tôi bổ sung thêm vài ý về con số tăng trưởng kiều này. Đó là vào năm 2007- VN phá kỷ lục khi đạt mức tăng trưởng GDP cho cả năm đó là 8,45%, và thị trường cổ phiếu khi đó nó được nuông chiều bởi bơm tín dụng kỷ lục là tăng trưởng tín dụng. Chỉ số chứng khoán chính của VN tại Sài Gòn là VN-Index xác lập mức đỉnh cao nhất kỷ lục của nó là 1.170,67 điểm ngày 12/3/2007, thì qua năm 2008 nó bị vỡ bong bóng là đến phiên giao dịch tuần đầu tiên của tháng 12/2008 nó rơi xuống dưới 300 điểm khi chỉ còn 299,68 điểm. GDP cả năm 2008 sụt giảm xuống còn 6,31%, lạm phát vọt lên trời tới mức gần 20% cho cả năm, tức là con số chính thức là 19,89%. Đó là cái giá phải trả cho sự tăng trưởng nóng, chạy đua thành tích về con số GDP đó. Tôi thì mong là chuyện đó nó không lặp lại trong năm 2018 đối với VN, dù rằng nó khá tương đồng trong quá khứ, là vì hiện nay thị trường cổ phiếu của VN được đẩy lên tăng điểm kỷ lục kể từ năm 2007. Vì hiệu suất giá quá khứ so sánh như thế này nó không có giá trị đáng tin, nhưng nó vẫn có thể bùng phát.

Trong quá khứ VN từng lãnh thêm một đòn suy yếu kinh tế bởi cái thói nghiện ngập con số tăng trưởng GDP cho thật cao. Cụ thể vào năm 2009 sau khi GDP của VN suy giảm so với năm 2008 trước đó thì năm 2009 đó thì chính phủ VN tung gói kích thích kinh tế 8-9 tỷ USD, và dành một 1 hay mấy tỷ $ gì đó để yểm trợ lãi suất rẻ dưới lạm phát là mức lãi suất ấy khoảng 4% để thúc đẩy được con số tăng trưởng GDP tăng lên ngưỡng nguy ngập thì quả nhiên GDP cả năm 2010 của VN đạt được mức 6,78%. Tuy nhiên vì bơm tín dụng tràn ngập thị trường thì qua năm 2011 thì GDP của VN co cụm lại, sản xuất đình đốn và thúc đẩy nạn lạm phát vọt lên trời là tăng tới mức bình quân cả năm ấy là 18,14%. Tức là VN có hai đợt lạm phát kinh khủng là làm giảm giá tài sản của dân chúng tích lũy bởi cái chứng bệnh nghiện tăng trưởng theo chỉ tiêu đề ra.

Hiện nay có vẻ ông Thủ tướng chính phủ VN là Nguyễn Xuân Phúc và Tổng bí thư của đảng là sẽ hoan hỉ ăn mừng thắng lại đạt được để tại vì cái ghế lâu hơn, nhất là ông Tổng Trọng. Thực tế cái giá của tăng trưởng kinh tế bằng mọi giá của VN hiện nay đang trả giá đầy rủi ro tiềm ẩn, đó là nợ công của VN đang dẫn đầu các nước Đông Nam Á, trừ Singapore nợ nần đội sổ (thận trọng Singapore chỉ nợ bằng đồng nội tệ của họ, và họ chỉ vay nợ được tài trợ do người dân họ nên không có rủi ro vì nợ cao). Đó là kết cục nền kinh tế VN sau này đi về hướng trả nợ là thuế phí, lạm phát sẽ rình rập tăng lên bất cứ lúc nào. Những nước xung quanh của VN tăng trưởng GDP của họ mấy năm gần đây không tăng mà còn giảm, nhưng họ giảm nợ xuống, thuế phí và chí phí giảm đi, thu nhập lại tăng nhờ tích lũy nợ thấp, vì tiền làm ra đều đi vào con số tăng trưởng thật sự, họ giảm nợ xuống thì chi phí lợi suất cũng sẽ giảm, lãi suất ngân hàng cũng giảm đi và sẽ đối mặt ít rủi ro hơn sau này so với VN.

Ôi thôi VN chắc là bỏ ra 6-7 USD thì may ra tạo được 1 USD cho sản lượng GDP, có lẽ cao hơn Lào tới 1, hay 2 USD. Tức là tiền đầu tư hay tiền nợ in ra để đầu tư cho cái GDP đó thì cũng có thể thua nước Lào về mặt này. Đúng là chuyện quái đản ở thế kỷ 21 tại xứ này. Đó là người ta chưa tính các trận lũ lụt kinh hoàng ở VN trong năm 2017, kể cả nạn hạn hán đầu năm, rồi giá thịt heo thì sụt giá thì người nông gia làm sao mà kiếm đâu ra tiền lớn để đầu tư cho sản xuất hay chăn nuôi nhanh như vậy thì lĩnh vực GDP của nông nghiệp ở đâu ra mà có con số GDP cao như vậy. Thậm chí GDP cao như vậy lẽ ra tỷ lệ thất nghiệp phải giảm, vì người ta tăng sản xuất là thu nhận thêm nhân công lao động nhưng hà cớ gì nó lại di chuyển ngược lại là ở VN 237.000 hay nhiều hơn nữa là những lao động trình độ cao là người có trình độ đại học trở lên đang thất nghiệp. Đã thế trong năm người ta thống kê cả mấy trăm ngàn thạc sĩ thất nghiệp, còn sinh viên ra trường không kiếm được việc làm thì chọn nghề tạm bợ là chạy taxi ôm Grab.

Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

Trong bài báo đăng lén lút của tờ Tuổi Trẻ với lời tựa: “Màn hai của vở kịch lấn chiếm trên Biển Đông”: https://tuoitre.vn/man-hai-cua-vo-kich-lan-chiem-tren-bien-dong-20171226091446862.htm  

Tức là hiện nay TQ đang âm thâm gia tăng bành trướng xâm lẫn lãnh thổ biển đảo mà nạn nhân chủ yếu là VN bị gặm nhấm nhiều nhất. Tức là trò chiến thuật “tằm ăn dâu”. Trong phần bình luận bài báo này có vài người chỉ trích Mỹ, thậm chí là cả một số người của đảng hay cơ quan báo chí VN cũng vậy, là họ chỉ trích Mỹ không làm gì ở Biển Đông để bảo vệ hàng hải,….

Trước hết tôi giật mình là hiện nay tôi hay nói là bất kể khi nào ở VN có mâu thuẫn nội bộ “đả hỗ diệt ruồi” phiên bản TQ mà cụ Tổng Trọng đang thi hành thì vế bên kia là ở Biển Đông thì TQ nhân cơ hội gặm nhắm dần dần, trong quá khứ cũng vậy là hễ cụ Tổng Trọng làm diễn viên chính trên sân khấu chính trị ở VN thì trùng hợp việc TQ gia tăng lấn chiếm biển đảo như bồi đắp, rồi âm thầm mang võ khí lên đảo,… kể cả tôi nghi ngờ việc ông Phó giáo sư, tiến sĩ  hâm hâm ấm đầu Bùi Hiền vừa công bố phần 2 phương án cải tiến chữ tiếng Việt nó có thể nhằm thu hút người dân VN hay những người có nhiệm vụ bảo vệ đất nước này mất tập trung để hướng dư luận vào chuyện khác là xa rời chuyện TQ gia tăng căng thẳng ở Biển Đông. Vì nó rất trùng hợp ngẫu nhiên này.

Đối với VN, hay những nước khác là người ta không thể chỉ trích Mỹ được khi lãnh thổ của mình mà ngay cả cụ Tổng Trọng còn không dám nhận hay không khi nào lên tiếng thì làm sao mà quốc tế hay Mỹ có quyền nhúng mũi vô được, ít ra không phải Tổng Trọng lên tiếng thì cơ quan chính phủ, bộ ngoại giao hay bộ quốc phòng của VN phải lên tiếng thì các nước Âu châu, Mỹ họ mới gây áp lực với TQ được. Vì thực tế Mỹ họ đã nói là họ không thể có quyền can thiệp đơn phương khi một quốc gia có chủ quyền hay có tranh chấp chủ quyền (kể cả tranh chấp chủ quyền biển đảo chồng lấn) không lên tiếng tại LHQ thì Mỹ không thể can thiệp được.

Thí dụ như Indonesia, quốc gia này cực kỳ diều hâu và cứng rắn với TQ là họ xác quyết chủ quyền quyết liệt, thậm chí Indonesia còn đổi tên “một phần” South China Sea (tức biển Nam Trung Hoa) là Biển Đông thành Biển Natuna. Và kỳ hạn một thời gian nếu chẳng có ai phản đối (trừ TQ ra) thì Indonesia cũng chẳng ngán TQ là họ sẽ lấy một phần biển đó thành Biển Natuna. Mỹ cũng không phản đối mà còn ủng hộ. Và còn yểm trợ cho quân đội Indonesia nhiều thứ từ ngoại giao, viện trợ quân sự, chuyển giao võ khi tăng cường năng lực phòng thủ và tấn công theo yêu cầu của Indonesia, và phối hợp với hải quân Mỹ tuần tra. Chính quyền Indonesia họ trung lập là sẵn sàng khai hỏa tấn công bất cứ tàu nào (ám chỉ TQ) vi phạm lãnh hải của họ.

VN thì có xác nhận chủ quyền của mình đâu mà Mỹ vô duyên thò bàn tay vào áp lực. Vì chủ quyền của  mình thì mình phải lên tiếng hay yêu cầu quốc tế trợ giúp chứ đang không bảo Mỹ áp lực TQ thì vô duyên. Các nước Âu châu trước đây cũng chỉ trích VN là chủ quyền của họ thì họ phải xác nhận và trưng ra bằng cớ tố cáo TQ thì họ sẽ trợ giúp VN, kể cả lôi cổ TQ ra Liên Hiệp Quốc điều trần gải thích. VN thì im lặng, đã thế có một số kẻ nhược tiểu thân Tàu còn tuyên bố là tranh chấp với TQ là “đàm phán song phương” chứ không “đàm phán đa phương” thì có cho tiền Âu châu, Mỹ họ cũng chả dám nhảy vô can dự, vì nó là chuyện nội bộ của họ. Vì có cho đa quốc gia vào đàm phán đâu.

Chẳng hạn để dễ hiểu là có hai nhà hàng xóm tranh chấp đất và cãi vã nhau, khi người dân tới khuyên can thì cả hai nhà hàng xóm đó tuyên bố đó là chuyện thương lượng giải quết song phương, không khiến người ngoài can thiệp vào thì có cho tiền người ta cũng chả vào can ngăn, kể cả khi hai nhà hàng xóm ấy đánh nhau thì cũng chẳng ai nhảy vô khuyên can hay can ngăn. Có mời luật sư thì luật sư cũng từ chối, vì có ai nộp đơn kiện đâu mà khuyên với chả can, kiện với chả cáo. Nó còn vô duyên nữa.

(*) Ngày nào cụ Tổng còn mãi miết đốt củi khô, củi tươi thì ngày đó TQ sẽ mỉn cười hài lòng. Vì củi tưới củi khô ấy nó qua cả mấy nhiệm kỳ rồi bây giờ mang ra đốt thì không có ích lợi gì, vì trước đó đương chức sao không lo đốt đi. Có lẽ họ lên đốt hết hồ sơ chuyện này là hãy tha thứ hết và chỉ khuyến khích họ giao nộp tài sản và không truy cứu trách nhiệm ai nữa và nên quên hết chuyện tham nhũng quá khứ vớ vẩn đó đi, vì chống tham nhũng mà không thu hồi được tài sản thì nên chấm dứt để mà lo chuyện đối ngoại thay vì đấu đá nội bộ là suốt ngày củi lửa đốt lò. Với cái thể chế này thì có chống tham nhũng hết mấy thế kỷ cũng không hết việc đâu. 
Hôm nào tôi sẽ lập lại Facebook mới. Đặc tính của người Mỹ là hễ đã mất cái gì cho dù là nhỏ nhặt nhất hay to lớn nhất thì họ thường có thói quen là không quay lại nó nữa dù nó có phục hồi. Cho nên dù sao cũng cám ơn bạn đọc đã theo dõi, và cũng xin gửi lời cám ơn đến Người Buôn Gió , hay Bùi Thanh Hiếu. Chắc là nếu có 10 Người Buôn Gió thì VN phải lập ra 10 sư đoàn bút chiến với chỉ huy phải là hàng cấp tướng 4 sao mới ngăn chặn được anh ta. Chả trách ngay cả một số người bạn phân tích chứng khoán cũng bị vạ lây là bị mất tài khoản oan.

Tôi được khuyến cáo là trong hành động mới đây ở VN người ta khoe thành tích là Tướng 3 sao Nguyễn Trọng Nghĩa, đích thân chỉ huy tới “1 sư đoàn quân đội” với 10 ngàn quân lính tinh nhuệ bút chiến trên mạng đánh sập nhiều trang báo, facebook, Blog thì phải. Một ông tướng 3 sao, kiêm nhiệm chức vụ Phó Chủ Nhiệm Tổng Cục Chính Trị Quân Đội Việt Nam và đội quân tới 1 sư đoàn, mà tương đương với sư đoàn bộ binh cơ giới của liên quân Mỹ thì quả là chuyện lạ nhỉ?

Ngân sách nào mà gồng gánh cáng đáng cho 1 sư đoàn như vậy, thay vì dùng số tiền ấy mà nghiên cứu phát triển võ khí để chống giặc “nước lạ, tàu lạ”. Hoặc dùng đội quân đó làm tin tặc đánh cắp bí mật quân sự của kẻ địch mà chống địch. Vì VN vốn dĩ đã có một đội quân tuyên truyền nằm dưới sự chỉ đạo của Bộ TT&TT là có mấy trăm tờ báo mấy trăm cái đài truyền hình, mấy ngàn cái đài phát thanh và cả mấy trăm ngan dư luận viên rồi tuyên truyền viên chẳng lẽ bất lực với một số trang báo lề trái, hay trang mạng xã hội thì nên coi lại. Vì bất kể chính phủ nào dù cộng sản hay tư bản nếu cứ làm tốt nhiệm vụ là biết chăm lo cho dân và bảo vệ lãnh thổ tối thượng của quốc gia thì chẳng cần phải tốn kém nhân lực và tiền của quá phung phí này để tuyên truyền. Vì chính phủ không tham nhũng hay ít tham nhũng, có sức mạnh về kinh tế và khoa học quân sự thì chẳng có ai mà đi nói xấu mình cả, mà có muốn nói xấu thì cũng chẳng thể tìm ra để mà nói xấu. Thậm chí là chính phủ đó còn treo giải thưởng cho ai tìm ra cái xấu để nói xấu mình để sửa sai thì cũng chẳng ai rảnh hơi lại đi làm chuyện đó cả.

Sau cùng tôi cũng cố hết sức để tìm ra cái điểm sáng là cái tốt đẹp nhất của chính quyền VN này nhưng rất khó tìm ra cái tốt họ để nói tốt nhưng bất thành. Có lẽ lần sau tôi sẽ cố thử xem sao.

KHI CÁI BÁNH VẼ “SIÊU ỦY BAN” QUẢN LÝ VỐN NHÀ NƯỚC ĐÃ CÓ CHỦ


Trong động thái mới đây, Bộ Chính trị đã công bố Quyết định 648 (25/12) bổ nhiệm ông Nguyễn Hoàng Anh đang giữ chức Bí thư tỉnh uỷ Cao Bằng được phân công giữ chức tại siêu Uỷ ban Quản lý vốn Nhà nước.

Về hồ sơ khá chuyên môn này mà Bộ Chính trị VN bổ nhiệm một nhân vật Nguyễn Hoàng Anh sinh năm 1963, quê Hải Phòng. Ông Hoàng Anh có trình độ Thạc sỹ Kinh tế, chuyên ngành Kinh tế thế giới và quan hệ kinh tế quốc tế; Cử nhân lý luận chính trị. Nguồn dẫn: http://cafef.vn/ghe-nong-sieu-uy-ban-quan-ly-von-nha-nuoc-da-co-nguoi-dam-trach-20171226200213989.chn thì quả là bất hạnh cho VN, vì quốc gia này lại đẻ ra thêm một siêu tổng công ty quản lý vốn to hơn cả Tổng công ty Đầu tư và kinh doanh vốn nhà nước (SCIC),…

Đối với hồ sơ này tôi hay nhắc lại rằng, ở VN bây giờ đã có quá nhiều “siêu bộ”, rồi “siêu tổng công ty”, rồi “siêu Ủy ban Tài chính-Ngân sách của Quốc hội”, rồi “siêu ủy ban Tổ tư vấn kinh tế của Thủ tướng gồm 16 thành viên”, rồi “siêu Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia”, rồi “siêu Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia”,…

Tổng công lại thì quốc gia này có một bộ máy đồ sộ về “siêu ủy ban tài chính, kinh tế” là cực lớn, và quy tụ hàng ngàn giáo sư tiến sĩ nếu lấy hết các cơ quan chuyên trách là những nhánh rễ khác, còn đi vào các siêu tổng công ty nhà nước, hay siêu bộ như Bộ Công thương, Bộ Tài chính,….thì con số giáo sư tiến sĩ, đông như quân Nguyên, thạc sĩ thì đông không kém.

Tôi nghiệm ra rằng, hình như quốc gia này ưa chuộng văn bằng tiến sĩ kinh tế, hay thấp hơn là thạc sĩ kinh tế, đó một ông hiệu trưởng trường đại học liên quan tới kỹ thuật thì cũng có văn bằng tiến sĩ, mà tiến sĩ rởm đạo văn mà báo chí VN đang phẫn nộ, thu dụ như Ông Trần Hoàng Long, đang là Phó Hiệu trưởng Trường Đại học Kinh tế Kỹ thuật Công nghiệp (thuộc quyền quản lý của Bộ Công thương), ông này bị cáo buộc làm luận án tiến sĩ đã "ăn cắp" bài của luận án tiến sĩ người Lào, và đạo văn đạo, sao chép cả văn bản của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, mà ông Phúc vỗn dĩ cũng không phải là tiến sĩ kinh tế gì cả. Đúng là đảo ngược.

Trở lại hồ sơ Bộ Chính trị đã công bố Quyết bổ nhiệm ông Nguyễn Hoàng Anh đang giữ chức Bí thư tỉnh uỷ Cao Bằng được phân công giữ chức tại siêu Uỷ ban Quản lý vốn Nhà nước. Đó là sự trùng hộ lạ kỳ là ông này có văn bằng rất lạ là Thạc sỹ Kinh tế, chuyên ngành Kinh tế thế giới và quan hệ kinh tế quốc tế.

Chuyện quá đản hơn nữa là ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Việt Nam - Phùng Xuân Nhạ này thì cũng có văn bằng Tiến sĩ  Chuyên ngành là Kinh tế thế giới và Quan hệ kinh tế quốc tế.

Vì xưa nay tôi rất ít nghe người ta có chuyên ngành nghe có vẻ rộng lớn tới mức “thạc sĩ, tiến sĩ chuyên ngành Kinh tế thế giới và Quan hệ kinh tế quốc tế” mà chỉ có chuyên môn Kinh tế học Keynes, Kinh tế học vĩ mô quốc tế (có thể  kinh tế vĩ mô hiện đại, hay tân kinh tế học Keynes),…còn về tài chính thì chỉ có tiến sĩ độc lậpvề một số chuyên môn trung lập về tài chính rất chuyên sâu chứ không có cái tên rất lạ kỳ như ở VN.

Có lẽ nghiêm trọng nhất để đơn giản hồ sơ cho người dân VN dễ truy cập nhằm chọn người tực tài ngay từ ban đầu là ngăn chặn những ông bà không có chuyên môn và lý lịch không rõ ràng để tránh gây ra tổn thất cho người dân VN phải trả giá đắt về nợ công ngập đầu đều do những ông bà quan chức cao cấp người của đảng được bổ nhiệm có lý lịch rất mơ hồ trong bằng cấp. Cụ thể họ chỉ khai văn bằng cấp thạc sĩ, tiến sĩ rất sơ lược là nói chung chung là không nói rõ học ở giai đoạn nào, trường xưa nào cấp bằng để giới phân tích truy cập hồ sơ nhằm hiểu rõ sự bổ nhiệm ấy có đúng người có chuyên môn hay không.

Thí dụ họ cần ghi lý lịch ngắn gọn như các nước Mỹ, Âu châu, Nhật Bản, và thậm chí là TQ họ cũng làm như vậy, đó là cần ghi như sau:

Thí dụ giáo dục (cái này rất quan trọng đặt trên hàng đầu, đối với những người làm việc chuyên về kinh tế, tài chính, hay thị trường vốn, vì cần hiểu thật sâu rộng các thuật ngữ nghiệp vụ tài chính là không cho phép người ta nhầm lẫn hay không hiểu).

Đối với hồ sơ giáo dục thì phải theo dõi hồ sơ như ngày sinh, tức là sinh ra lớn lên ở đâu, năm nào (để người ta lấy cái mốc chuẩn của thời gian đo theo sau này lấy bằng thạc sĩ, tiến sĩ năm bao nhiêu tuổi). Chẳng hạn nhận được bằng cử nhân từ Đại học Princeton (năm nào), bằng thạc sĩ từ Trường Quản trị Kinh doanh Đại học Harvard (năm nào). Rồi bằng tiến sỹ về kinh tế từ Viện Công nghệ Massachusetts (năm bao nhiêu). Sau ấy ghi nghề nghiệp chuyên môn quá trình công tác một vài kinh nghiệm mà người ghi cảm thấy hài lòng trong sự nghiệp của họ gắn liền với chuyên môn học thuật được đào tạo.

Đối với quan chức VN, họ lảng trách ghi như văn bằng Bachelor of Science (BA), Master of Science (MS), hay  PhD giai đoạn học hay làm giáo sư gảng dạy ở đâu, đại học nào,…họ chỉ ghi ngắn gọn quen dùng là thạc sĩ quản trị kinh doanh, thạc sĩ, hay tiến sĩ kinh tế, tài chính gì đó rồi đánh đố người khác truy cập thông tin lý lịch họ, rốt cuộc khi bị vỡ lẽ là bị nghi ngờ năng lực yếu kém thì người ta lục hồ sơ bới tung lên, thậm chí người của đảng bổ nhiệm họ cũng không biết ông bà bị kỷ luật ấy có văn bằng tiến sĩ gì, học đâu, trường nào cấp mà chỉ biết là tiến sĩ gì đó ở đâu đó cấp, trường hợp dễ kiếm hơn là tiến sĩ cấp tốc học ở đại học ma bên Mỹ cấp,… thì người ta mới giật mình.

(*) Một số quốc gia có những nghiệp vụ quản lý vốn nhà nước như Na Uy, Singapore, Saudi Arabia, và một số nước Âu châu. Việc bổ nhiệm bình chọn người lãnh đạo hay các cấp Phó và những thành viên quản trị thì nó cần được bỏ phiếu bình chọn của các nhà kinh tế học hay các nhà phân tích tài chính thật suất sắc được lựa chọn kỹ, kể cả mời những cố vấn chiến lược về kinh tế, tài chính của chính phủ hay mời các chiến lược gia phân tích kinh tế và tài chính suất sắc của các ngân hàng, kể cả mời những chiến lược gia của ngân hàng trung ương, những giáo sư kinh tế học cùng tham ra bình chọn nhận xét rồi người ta chốt hồ sơ cho chính phủ bình chọn người lãnh đạo. Ở VN thì tôi rất e ngại những ông bà ở Bộ Chính trị quyết định bổ nhiệm nhân sự này thì rất nguy hiểm là họ không có chuyên môn bình chọn và cũng không chịu trách nhiệm hậu quả sau nay như thường thấy. Vì ông bà nào đã là trong bộ chính trị thì bất khả xâm phạm.

Ở hồ sơ bài báo: “Sửa Nghị định 24: Ngân hàng Nhà nước quản lý hay kinh doanh vàng?”: http://nhipcaudautu.vn/thi-truong/kinh-te/sua-nghi-dinh-24-ngan-hang-nha-nuoc-quan-ly-hay-kinh-doanh-vang-3321849/  

Tức là tôi sửa lại lời tựa “Sửa Nghị định 24: Ngân hàng Nhà nước vừa quản lý vàu là con buôn vàng?”.

Đó là triệu chứng mà tôi hay nói là cái thói tư duy “quản lý” của chế độ CSVN này nó ăn sâu vào não trạng của họ. Não trạng đầu óc thì bé hạt tiêu bé như con Êch nhưng hay đòi quản lý những thứ vượt tầm hiểu biết với bộ não to hơn con Bò.

Trước đây tôi hay mỉa mai là ngay cả chính việc vàng là gì, được xếp vào loại nào thì cái NHNN và một số chuyên gia kinh tế quốc doanh của họ hết biết và không định nghĩa được nó luôn.

Hãy nhớ rằng ai cũng biết là vàng được xác định là hàng hoá hay commodity, commodities. Điều đó nó được xem như là các nghiệp vụ giao dịch giống dàu thô, bạc, kẽm, hay  nông nghiệp, năng lượng và kim loại,..nên vàng có thể làm nghiệp vụ đầu tư như giao dịch các hợp đồng tương lai, nó được cung cấp các hợp đồng phái sinh hoặc các tùy chọn về giá trị của vàng,…và vàng không chỉ được sử dụng như một phương tiện trao đổi,mà nó là tiền tệ cổ xưa nhất trên trái đất.

Vàng là tài sản phòng thủ hữu ích để chống lại sự bể bóng hay sự sụp đổ của thị trường chứng khoán, đó là chu kỳ điều chỉnh hay thị trường chứng khoán rơi vào lãnh thổ con Gấu. Điều dễ thấy nhất là bất kể khi các thị trường chứng khoán Mỹ, Âu châu, Nhật Bản, sụt giá mạnh đều thúc đẩy giá vàng tăng ngay sau đó, vàng còn là công cụ hữu hiệu chống lại sự lạm phát của đồng USD, EUR,….

Về hồ sơ bài báo khá ly kỳ này mà cái NHNN VN này đòi quản lý hết nghiệp vụ giao dịch về vàng, kể cả độc quyền phân phối cũng như sản xuất vàng thì có vẻ như cái NHNN này đi quá đà làm sai nghiệp vụ của họ. Có lẽ cái NHNN VN này cần giải thể để cho họ thành lập quỹ đầu cơ vàng-đô thì đúng hơn.

Bởi lẽ bất kể nghiệp vụ của một ngân hàng trung ương nào trên thế giới thì ưu tiên trước nhất là họ cần độc quyền quan lý và điều tiết đồng nội tệ của họ gọi là đồng tiền quốc gia để giữ giá cả ổn định và chống lại sự lạm phát thay vì ho đang chệch hướng đi làm nghiệp vụ của con buôn là quản lý “vàng-đô”. Khốn lỗi quản lý và độc quyền kinh doanh vàng mà làm chệch giá vàng trong nước với quốc tế quá cao đến mấy triệu VND/lượng vàng thì quản lý hay bình ổn giá vàng cái gì, đó là gian ý của con buôn, Vì xưa kia chưa có bàn tay nhà nước thò vào thị trường vàng thì giá vàng của VN và thế giới gần như là đồng giá là chênh nhau không bao nhiêu cả.

Ôi thôi, cái số dư chênh nhau bao nhiêu phần trăm ấy thì quả là con buôn vĩ đại của cái NHNN VN này. Chuyện thứ nữa là nếu người ta chấp nhận cho cái NHNN này quan lý và kinh doanh vàng độc quyền thì hãy đặt điều kiện là giá vàng trong nước phải trở về giá vàng trước đây mà chưa có bàn tay của NHNN can thiệp, tức là giá vàng chênh nhau cỡ 300.000 VND/lượng hoặc thấp hơn là ngang giá so với giá vàng quốc tế thì người ta có thể cho cái NHNN này độc quyền kinh doanh vàng.

Một cái ngân hàng trung ương ở VN này không lo quan lý thanh khoản đồng nội tệ, không lo quản lý các nghiệp vụ giám sát các ngân hàng quốc doanh và thương mại nửa bán tư nửa quốc doanh của họ mà chỉ đi lo chuyện giao dịch vàng với tầm vóc vĩ mô lớn lao của thế giới. Rốt cuộc họ bỏ bê nghiệp vụ ngân hàng và quốc gia này đang đối mặt cái món nợ xấu độc hại khó đòi và sẽ mất có lẽ chất cao như đỉnh núi Everest, và người ta đang chứng kiến hàng đống CEO quan trị ngân hàng vô nhà khám, và đầy rẫy sự tiếp tay thao túng của nhóm lợi ích vào hệ thống ngân hàng, rồi các vụ tham nhũng con cá mâ[j là quan chức cấp cao của đảng đều dính vào nghiệp vụ ngân hàng có thể làm mất trắng tiền ký thác của công chúng.

Đúng là mỉa mai là chuyện bận rộn lớn lao của hệ thống tài chính ngân hàng yếu kém thì không lo mà đi lo quan lý đầu cơ kinh doanh vàng,….vì nếu cái NHNN VN nhập số lượng vàng lớn để gia công chế tác thành vàng chẳng hạn, nếu giá nhập ở đỉnh cao và bị sụt giá khi nhập về thì ai chịu bù lỗ nhỉ, hay là nâng mức chênh lệch giá quốc tế so với giá trong nước. Ôi thôi xưa kia thời ông cựu Thống đốc Nguyễn Văn Bình có thể bị lãnh rủi ro nghiệp vụ này khi nhập giá vàng ở đỉnh cao rồi sau ấy giá vàng về lãnh thổ con Gấu thì để bù đắp phí tổn thì người ta nâng giá vàng chênh nhau có lúc tới 6-7 triệu VND/lượng vàng thì quả là chuyện bí mật.

Hãy nhớ rằng, vàng là tài sản thuộc lớp đầu tư "có đầu cơ", nó rất rủi ro trong đầu tư mua bán hàng ngày. Chính vì thế một số ngân hàng trung ương trên thế giới họ chỉ tích trữ vàng làm dự trữ với số lượng cố định rất ít thay đổi như mua bán kiểu đầu cơ.

Đầu tư vào vàng thỏi, việc giao dịch tốt nhất để hạn chế rủi ro thì các nhà đầu tư cơ bản có thể sử dung nghiệp vụ giao dịch bằng cách sử dụng SPDR Gold Shares ETF ban đọc xem hồ sơ thực hành phần phân tích kỹ thuật ở đây: http://stockcharts.com/h-sc/ui?s=GLD  (NYSE)


Thứ Hai, 25 tháng 12, 2017

Tôi rất ngạc nhiên là sau khi tôi phân tích về việc ở VN người ta đề xuất nâng mức học phí bình quân của 1 em sinh viên theo học đại học (tính cho 1 năm học đạo học) lên ngang bằng so với thu nhập GDP bình quân đầu người 2.214,4 $ của người dân VN thì nó còn được ủng hộ của một số nhà kinh tế học và quan chức lãnh đạo VN, và một số ông bà hiệu trưởng đại học.

Đó là câu chuyện khá đau lòng cho VN là vì sao quốc gia này có đầy đủ tiềm lực để phát triển kinh tế vào hạng cao nhờ nhân lực dân số đông đảo, độ tuổi lao động còn trẻ là sở hữu dân số trẻ nhiều chục năm, đất đai tài nguyên có địa thế chiến lược là hiếm có quốc gia ở Á châu nào có được. Nhưng vì sao đất nước càng ngày càng tệ hại.

Đó là câu chuyện khá bất ngờ trong vấn đề giáo dục việc đề xuất tăng học phí ngang với mức thu nhập GDP bình quân đầu người tại VN mà hồ sơ đó tôi chuyển qua phân tích trong kinh tế thì có cả nhiều nhà kinh tế học ở VN là họ ngạc nhiên là chưa từng nghe vấn đề này trong phân tích kinh tế học hay làm đồ án tiến sĩ kinh tế bao giờ cả. Đó là tôi phân tích rằng, thường thường là mức học phí trung bình của 1 em sinh viên học đại học là phải thấp hơn mức thu nhập GDP bình quân đầu người, vì nó là hợp lý để người ta còn có phí tổn tài chính để trang trải cho các vấn đề chi tiêu khác của cuộc sống, mà còn giúp cho họ có một chút ít tiền vốn đầu tư cho học hành hay kinh doanh nếu họ làm thêm, vì tuổi đời các em sinh viên cũng là trưởng thành là năng động thích đi làm thêm hay thực tập thêm vừa học vừa trải nghiệm để có kinh nghiệm,…hoặc các em vẫn có thể không cần đi làm thêm mà nhận sự tài trợ phí tổn tài chính của cha mẹ để chú tâm học hành cũng không sao.

Tuy nhiên tôi không hiểu làm sao mà người ta còn không hiểu được nghĩa đó thì quả là chuyện lạ trong quản lý kinh tế hay đầu tư để mọi thứ của xã hội đều có lợi và có lời.

Đó là một bài toán tính ra trong đầu tư cũng như trong phân tích nền kinh tế rất đơn giản, vậy mà một số kẻ học tới tiến sĩ kinh tế cũng chẳng hiểu nổi là họ chưa từng nghe hay biết về chuyện này, tức là họ chưa từng nghiên cứu tác động của tội ác như việc tăng học phí bằng mức thu nhập tính theo GDP bình quân mỗi người của quốc gia ấy.

Có lẽ họ đổ lỗi rằng, do tôi là chiến lược gia phân tích kinh tế và tài chính giàu kinh nghiệm ở Mỹ nên dễ hiểu hồ sơ đó. Tôi rất ngạc nhiên là nếu như quan chức VN nhắm mắt ký thành luật nâng mức học phí 2.100 $/năm cho 1 sinh viên đại học gần như ngang bằng múc thu nhập GDP bình quân đầu người 2.214,4 $ của người dân VN (năm 2016, vì năm 2017 chưa hết nên chưa thể tổng kết) thì quả là vì sao cái đất nước này hay thất bại trong các dự án đầu tư kinh tế, từ đội vốn trong đầu tư cho tới phá sản các dự án đầu tư kinh tế lớn như các quả đấm thép tập đoàn kinh tế quốc doanh nhà nước, từ điện lực EVN cho tới dầu khí Petrovietnam, Vinashin, Vinacomin (Tập đoàn Than và Khoáng sản Việt Nam), Vinachem (Tập đoàn Hóa chất Việt Nam),…

Đó là họ không có cái đầu và bộ não tính toán. Vì một bài toán đơn giản của giáo dục mà không thấy ra được thì mơ gì chuyện vĩ đại khác.

Cho nên việc tôi mà lãnh đạo quốc gia này thì tôi cho sa thải ngay lập tức ông Bộ trưởng Bộ giáo dục này haybaats cứ quan chức cấp cao nào đưa ra đề xuất này, việc cách chức cho sa thải có hiệu lực ngay lập tức trong 24 giờ để những kẻ đó còn chút ít thời gian mà thu xếp hành lý ra khỏi ngay bộ máy lãnh đạo. Việc cách chức cho sa thải mà tôi dành cho 24 giờ đó là còn nhân đạo tạo điều kiện cho họ có thời gian thu xếp mà ra đi.

NÓI TIẾP VỀ NHỮNG CHUYỆN LẠ Ở VN

Đó là câu chuyện ông  Võ Văn Thưởng trưởng  Ban Tuyên giáo Trung ương. Kiêm nhiệm chức vụ Đại biểu Quốc hội Việt Nam thì trong hội nghị tổng kết  kế hoạch công tác tuyên giáo năm 2017, triển khai nhiệm vụ năm 2018. Và tham dự có cấp phó dưới quyền ông Võ Văn Thưởng trưởng  thì có ông Trương Minh Tuấn, Bộ trưởng Bộ Thông tin - Truyền thông,…trong động thái ấy ông  Võ Văn Thưởng trưởng  kết luận “Mạng xã hội tác động đến con người, làm cho con người nhạy cảm, dễ bị tổn thương và ở một khía cạnh nào đó làm cho con người có vẻ vô cảm và nhẫn tâm hơn.”. Tức là tôi nói trắng ra là hộ kết án mạng xã hội là thế lực thù địch hay cái gì đó rất xấu xa,...

Và chuyện quái đản nữa là người ta đề xuất học phí ĐH tăng 2,5 lần, tức là đề xuất nâng mức ơhis cho các em sinh viên đang theo học đại học ở VN từ ó là câu chuyện quái đản, có lẽ tôi gọi là quái thai.

Về hồ sơ Facebook (NASDAQ: FB) thì đồng nghiệp tôi hay tham gia đánh giá công ty này cho giới cổ đông là Brian Nowak - Morgan Stanley & Co. LLC.

Đầu tiên trước hết tôi nhận xét là nếu như thế giới đầu như cái ông Võ Văn Thưởng -  Thành Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh, tốt nghiệp Triết học Mác-Lênin thì thế giới này đầy màu xám xịt. Tôi thì nghiệm ra rằng hầu hết những kẻ này thì chưa bao giờ ra ngoài xã hội để kiếm ra một đồng lương hay tạo ra một lao động cho quốc gia mà chủ yếu họ ăn bám vào đồng lương thuế khóa của người dân nuôi họ đến suốt cuộc đời, họ được nuông chiều bơi lặn trong đảng và ăn lương nhà nước nên họ hay có những phát biểu rất là tột nghiệp và khó hiểu.

Thí dụ tôi hay nói những trang mạng xã hội và hay trang mạng công cụ tìm kiếm trên mạng như mấy ông bà tuyên giáo VN và Bộ TT&TT hay đả kích họ xấu xa thì tôi chỉ rõ ra.

Đó là do các ông bà này hay những dư luận viên bút chiến trên mạng, hay mới đây người ta khoe khoang thành tích “10.000 người trong 'Lực lượng 47' đấu tranh trên mạng”,…đó là tôi nhắc nhở rằng họ nhìn đâu cũng hoa mắt thấy kẻ thù hay thế lực thù địch, có lẽ họ hay kết bạn với những người thế lực thù địch lên nhìn đâu cũng thấy xấu xa. Hay họ xem trang xấu, kết bạn xấu nên mới thấy xấu, đơn giản thế thôi.

Vì muốn không xấu thì cái thế giới không gian mạng và tìm kiếm trên mạng này hàng ngày có mấy tỷ người truy cập tham gia thì khác nào cả cái thế giới này đều xấu xa nhỉ. Hãy nhớ rằng cổ phiếu hạng nhất của Google hay bảng chữ cái Alphabet (NASDAQ: GOOGL), và cổ phiếu của Facebook (NASDAQ: FB) cộng lại có vốn hóa thị trường tổng cộng là 1.255 tỷ USD, có lẽ nó to lớn gấp nhiều lần tổng số vốn hóa thị trưởng cổ phiếu của VN cộng lại và lớn gấp nhiều lần cái GDP của VN, dù rằng so sánh ấy hơi khaapk khiễng về kinh tế và kinh doanh. Nhưng Google và Facebook họ luôn có sẵn tiền mặt 290 tỷ $ sẵn có để có thể mua tất cả các dự án đầu tư kinh tế đang lưu hành ở VN hay tài trợ trả nợ một lần cho tổng số giấy nợ của VN, có lẽ ở VN có 1 tỷ ông Võ Văn Thưởng này thì có đến hết mấy thế kỷ cũng không thể làm ra tiền trả nợ công cho VN hay tạo ra sản phẩm như Google và Facebook. Vì xưa nay trên thế giới chả có người dân nào nói xấu chính phủ họ cả nếu chính phủ quốc gia ấy biết làm kinh tế để ai cũng giùa có được tận hưởng cuộc sống tốt đẹp, quốc gia có sức mạnh quân sự nhờ kinh tế mạnh, còn xưa nay thì người ta chỉ thấy những quốc gia yếu kém, tham nhũng tồi tệ, thu nhập người dân thấp mà thuế phí thì chồng chất thì cái chế độ độ ngườ dân họ lật đổ cũng chẳng oan uổng cả, và người dân họ nói xấu lãnh đạo cũng chẳng oan, thì dụ có bao giờ Thụy Điển, Thụy Sĩ mà người dân họ đòi lật đổ chính phủ bao giờ đâu.

Cái sức mạnh ở đây không phải là xấu hay tốt mà là sức mạnh ở đây là con người ta tạo ra giá trị kinh tế lớn lao thì họ sẽ được thế giới ngưỡng mộ bạn cũng như đất nước bạn.

Chẳng hạn như tôi kiểm của các thống kê kinh tế và phí tổn kinh doanh, đó là kể từ khi mạng xã hội hay các công cụ tìm kiếm trên mạng chưa phát triển thì hàng năm người tiêu dùng và kinh doanh trên thế giới phải tốn kém tới 2 ngàn tỷ USD để trang trải cho các chi phí viễn thông như gọi điện thoại, quảng cáo hay rao vặt mua bán. Đó là con số cực lớn. Hiện nay mỗi ngày chỉ riêng Google và Facebook đã giúp cho người tiêu dùng và giới đầu tư hay nhà kinh doanh tiết kiệm được phí tổn 270 tỷ USD, là lớn hơn cả tổng sản lượng GDP kinh tế của VN hàng năm.

Cho nên những kẻ ở ban tuyên giáo họ coi lại mình, có lẽ họ quá xấu xa là hay đi kết bạn xấu xa nên mới nhìn đâu cũng thấy xấu xa chứ nếu kết bạn tốt trên mạng xã hội thì họ sẽ nhận xét khác thôi. Vì đã nói là “xã hội” thì phải có người xấu, người tốt mà chọn lọc để chọn bạn. Ngay cả xã hội đời thực thì còn tồi tệ hơn là kẻ xấu thì nhiều mà người tốt thì càng ít đi.

Đối với hồ sơ mức bình quân 1000 $ lên mức 2.100 $ cho một sinh viên theo học đại học trong hệ thống giáo dục ở VN, và người ta còn so sánh ở Mỹ 22.000 USD, Đài Loan 7.000 USD,…

Trước hết tôi nhận xét là người học có thể đồng ý mức tăng học phí đó, với điều kiện người học có quyền nêu lý do để học, như việc các em sinh viên có quyền được yêu cầu loại bỏ những môn học mà các em thấy không có ích trong cuộc sống hay sau này ra trường đi làm, như việc loại bỏ và không trả học phí cho môn học Marx-Lenin hay tư tưởng gì đó,… để bù đắp tăng cường môn học chuyên ngành thì kẻ đưa ra đề xuất ấy có dám chấp nhận không nhỉ, vì người học trả chi phí cao thì ta xem như hình thức kinh doanh mua bán là người học họ được quyền đòi hỏi có sản phẩm giáo dục tốt nhất cho họ để khi học xong có thể kiếm việc làm dễ dàng để thu hồi phí tổn bỏ ra học. Đó là chuyện nói đùa thôi.

Tuy nhiên đi vào thực tế thì tôi nghiệm ra rằng việc tăng học phí ngang bằng với mức thu nhập bình quân đầu người là hành vi tội ác đáng ghê tởm và đáng lên án. Dù rằng trên thế giới thì có rất nhiều trường đại học có mức học phí cao gấp mấy lần thu nhập bình quân đầu người của quốc gia có trường đại học ấy. Đó là cá biệt là trường đại học ấy có mục đích tách biệt đào tạo riêng dành cho giới thượng lưu nhà giàu.

Mức học phí chia đều cho bình quân của hệ thống giáo dục đại học ở VN là đòi tăng từ 1000 $ lên 2.100 $ là tội ác, vì theo quy ước thường thường là học phí giáo dục phải thấp hơn so với thu nhập bình quân đầu người, vì trong kinh tế học thì nó là hợp lý để người ta còn có phí tổn tài chính để trang trải cho các vấn đề chi tiêu của cuộc sống khác. Thí dụ Mỹ học phí 22.000 USD ngoài chất lượng giáo dục của họ thì thế giới ai cũng công nhận là tôi không giải thích nó, vì ai cũng biết cả, nhưng thu nhập bình quân đầu người của dân Mỹ là 57.639 USD (1 năm). VN thì được WB thống kê mức thu nhập ấy là 2.214,4 $ (cho 1 năm của năm 2016). Đối với Đài Loan mức học phí ấy là 7.000 USD,…thì hãy nhớ rằng Đài Loan là quốc gia đã vượt qua "bẫy thu nhập trung bình" (middle-income trap), có thu nhập cao là thu nhập cao gấp mấy lần bình quân mức học phí đại học cho 1 em sinh viên phải trả cho chi phí 1 năm.

Đó là hồ sơ về giáo dục mà tôi chuyển qua phí tổn phân tích một chút ít trong đầu tư kinh tế để nghiệm ra rằng những kẻ đưa ra đề xuất ấy thì trong cái đầu của họ không có não trạng.

Kết luận của tôi trích dẫn một câu nói dân gian mà tôi không nhớ rõ tác giả là ai. Đó là câu nói: "Nếu bạn kết thân với một thằng què thì một ngày nào đó bạn sẽ đi khập khiễng". Đơn giản thế thôi. Một người lãnh đạo tài giỏi thì người dân quốc gia ấy được hưởng lợi chứ cho dù một đất nước có những lãnh đạo kém thì kéo sập quốc gia ấy vào hố sâu của sự bất ổn nghèo đói, lạc hậu bởi tư duy ao làng, dù đất nước ấy có đủ nhiều điều kiện để phát triển vượt bậc.

Người VN nên cảnh giác với những ông bà học hàm học vị lai căn như ngôi sao đang lên là ông Phạm Minh Chính, Trưởng Ban Tổ chức Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, kiêm đại biểu quốc hội, một cánh tay đắc lực của ông Tổng Trọng, tức là nhân vật này có hồ sơ thành tích rất đáng nguy hiểm, thí dụ như tôi hay nói cái loại người leo lên ghế cao ở VN mà Tổng Trọng ưa chuộng đó là người có bằng cấp Cao cấp lí luận chính trị. Đó là đặc sản mà Tổng Trọng hay ưa chuộng.

Tuy nhiên tôi khuyến cáo thành tích những người có hai văn bằng trong học thuật này đều là những kẻ gây ra sự tồi tệ cho đất nước mà chủ đề này tôi hay nói nhiều lần rồi, cũng như các nhà phân tích kinh tế và chính trị nước ngoài cũng hay đề cập. Cụ thể ông Phạm Minh Chính, này có thành tích học cử tuyển, là học hành chỉ tốt nghiệp Kỹ sư ngành Xây dựng ở Rumani, tức là kém Liên Xô rất nhiều, vì thời chiến tranh lạnh thì bất kể ai hay những nước cộng sản nào cử cán bộ qua các nước cộng sản Liên Xô hay tệ hơn là các nước Đông Âu thì cứ học là có bằng tiến sĩ. Tức là rơi vào trường hợp ở VN vào thời “lạm phát cấp tướng” và “lạm phát tiến sĩ”. Em trai và chị gái đều có chân đứng có chức vụ khá nặng ký trong đảng, đó là trái quy định là người nhà bổ nhiệm quá nhiều tay chân vào trong đảng.

Ông này có một số bài viết về kinh tế mà tôi mô tả là cực kỳ dỡ hơi và nhảm nhí, thậm chí có thể là đạo văn ở đâu đấy mà tôi rất nghi ngờ. Đó là bài viết rất buồn cười đăng trên Tạp Chí Cộng Sản vơi lời tựa: “Một số vấn đề của kinh tế thế giới và Việt Nam năm 2010 - Dự báo và giải pháp”. Nguồn dẫn: http://www.tapchicongsan.org.vn/Home/Nghiencuu-Traodoi/2010/1598/Mot-so-van-de-cua-kinh-te-the-gioi-va-Viet-Nam.aspx , tác giả Phạm Minh Chính

Đúng là đất nước này xám xịt bởi những người này mà lên làm lãnh đạo thì đúng là gây ra thảm họa cho đất nước này. Có vẻ như người dân VN họ ít quan tâm về hồ sơ quá khứ thành tích quan chức VN, họ chỉ qua tâm bằng hình thức đánh bóng tên tuổi thay vì soi lại hồ sơ thành tích của họ để mà thận trọng là sau này đừng oán trách hay than oán ai cả khi nhưng kẻ bất tài vô năng lực leo lên ghế cao thì rất nguy hiểm cho quốc gia, vì họ chả có thành tích nào ngoài xã hội cả.

Hãy nhớ rằng Romania, hay Rumani là quốc gia rất kém cỏi về kinh tế và nhiều thứ khác. Họ cũng chẳng bằng VN chút nào cả thì tôi không hiểu nổi là tại sao có rất nhiều quan chức VN lại thích chạy qua đó du học và cử tuyển du học. Vì hình cử tuyển thì đa số dù bạn có không học hành gì cũng có được văn bằng, vì nó là mục đích chính trị thay vì mục đích thực tế là học phải trải nghiệm kinh nghiệm để chwungs tỏ bản thân.

Lý do cũng dễ hiểu là Rumani gia nhập hệ thống kinh tế và tài chính quốc tế lần đầu vào năm 1996, tức là trước VN có một năm thì đánh giá tín nhiệm tín dụng tài chính quốc tế thì kém hơn VN một cấp. Thí dụ năm 1996 lần đầu Rumani được hãng Fitch Ratings chấm điểm chỉ ở mức BB- (tiêu cực), Moody's là Ba3 (ổn định),…. Trong khi VN là năm 1997 thì Moody's chấm điểm là Ba3 (ổn định), tức là ngang bằng Rumani, những hãng Fitch Ratings, Standard & Poor's khi thẩm lượng thì chấm điểm VN cao hơn Rumani. Thí dụ như Fitch Ratings tham gia lượng giá trái phiếu của VN thì chấm cho VN ở cấp BB- (ổn định). Thậm chí năm 1998 thì Rumani còn rơi vào hoàn cảnh là thị trường tài chính quốc tế xét quốc gia này vào dạng tất cả trái phiếu hay tiền tệ rơi vào mức vỡ nợ là trái phiếu rác, khi bị hạ cấp còn mức B- (tiêu cực). VN thì khá hơn rất nhiều cùng giau đoạn đó là được mức B+ (ổn định, tương ứng cấp B1).

Cho nên tôi khuyến cáo là đừng nghĩ rằng chạy qua Đông Âu học cử tuyển thì tưởng mình ngon, vì thực tế hệ thống giáo dục đó kém xa hệ thống giáo dục ở VN đốt cháy cùng giai đoạn, nhất là so sánh hệ thống giáo dục ở các nước Đông Nam Á. Đặc biệt tồi tệ nhất là chuyện giáo dục về kinh tế và luật gì đó ở các nước Đông Âu là cực kỳ kém cỏi, nó còn tồi tệ hơn cả học tại chức ở VN sau này.

Chủ Nhật, 24 tháng 12, 2017

KHI TẬP ĐOÀN QUỐC DOANH DẦU KHÍ QUỐC GIA VN THAY TƯỚNG

Có khá nhiều người yêu cầu tôi nhận xét đánh giá việc trong động thái mới đây vào sáng 24/12, ông Phạm Minh Chính, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng Ban Tổ chức Trung ương đã trao quyết định của Bộ Chính trị phân công nhiệm vụ cho ông Trần Sỹ Thanh Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Trưởng Đoàn đại biểu Quốc hội khóa XIV tỉnh Lạng Sơn thôi tham gia Ban Chấp hành, Ban Thường vụ và Bí thư Tỉnh ủy Lạng Sơn, nhiệm kỳ 2015-2020 để giữ chức Phó trưởng Ban Kinh tế Trung ương kiêm Chủ tịch Hội đồng thành viên Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam (Petro Vietnam). Điều này có lạc quan cho Petro Vietnam hay không bà Betsy Graseck, Phương Thơ, nó có một Đinh La Thăng, Nguyễn Xuân Sơn, Phùng Đình Thực,…”

Trước hết đây là chủ đề khá chuyên môn, và có lẽ ở VN họ cần ghi chú bút ghi vào tài liệu ai bổ nhiệm, người đứng sau quyết định bổ nhiệm tân Chủ tịch tổng quản trị CEO Petro Vietnam để sau này có chứng cứ mà truy tố kẻ đó ra trước vành móng ngựa, dù kẻ đó là ai, kể cả chức tổng bí thư cũng cần truy trách nhiệm họ ra, vì quyết định ấy do ông Tổng Trọng chỉ định và ông Phạm Minh Chính thi hành thì cả 2 là 1. Tuy nhiên sau này tôi khuyến cáo là ông Tổng Trọng quả là người khôn lỏi là ít khi nào ông ta chịu trách nhiệm sai trái mà chỉ mang thuộc cấp của mình ra chịu thay. Như Phạm Minh Chính nhân vật cánh tgay đắc lực của Tổng Trọng thì ai cũng biết cả. Khốn nỗi Tổng Trọng lại ẩn mặt thì quả là gian xảo cao tay là sau này hễ có xẩy ra một Đinh La Thăng, Nguyễn Xuân Sơn, Phùng Đình Thực thì cụ tổng Trọng vô can.

Đối với hồ sơ phân tích chứng khoán mà toi tham gia đánh giá cùng các nhà phân tích trong việc môi giới, phân tích chứng khoán các tổ hợp công nghiệp dầu khí Âu châu, Mỹ, TQ,….niêm yết bằng đồng USD qua ngả thị trường New York thì sơ đồ tổng quản trị các CEO tập đoàn dầu khí hay kể cả các tập đoàn công nghiệp sản xuất xe hơi, máy bay,… như  Exxon Mobil (Dow Jones: XOM); Chevron (Dow Jones: CVX); ConocoPhillips (NYSE: COP), BP plc (NYSE: BP); Royal Dutch Shell (RDS.A); PetroChina (NYSE: PTR). Các công ty công nghiệp khác như Toyota Motors (NYSE: TM); Ford (NYSE: F); General Motors (NYSE:. GM); Tesla Inc (NASDAQ: TSLA),… nhất là dầu khí, vì nó quy ước bằng tỷ giá hối đoái là giá dầu neo vào đồng USD.

Đó là các chức danh điều hành như Chairman and CEO (Chủ tịch và Giám đốc điều hành), thì còn có các  1 cấp Phó, quan trọng hơn nữa là nhân vật Giám đốc Tài chính và Phó Chủ tịch cao cấp, hay Chief Financial Officer & Senior Vice President (đây là nhân vật rất chuyên môn về tài chính, có thể kiêm nhiệm chức vụ phân tích tỷ giá hối đoái). Người nhà ở VN gọi là kế toán trưởng gì đó, vì họ không có chuyên môn, vì học tài chính thì đi theo ngả giáo sư, tiến sĩ kinh tế linh tinh gì đó. Kế đến là chức danh Phó chủ tịch quan hệ nhà đầu tư (hay Vice President-Investor Relations), rồi Thành viên HĐQT (Board Member),…

Đối với dầu khí thì cần bổ sung thêm vài chiến lược gia cố vấn phụ trách mảng phân tích rủi ro thị trường như khả năng thay đổi lãi suất và tỷ giá hối đoái sẽ ảnh hưởng xấu đến dòng tiền neo vào tỷ giá hối đoái đồng USD và giá trị rủi ro kinh tế tác động tới sự sụt giá đồng nội tệ và có thể gây ảnh hưởng xấu cho khoản đầu tư thua lỗ như dầu thô phụ thuộc vào tỷ giá đồng USD. Thậm chí họ cần có vai trò khả năng độc lập về phân tích như việc sử dụng hoán đổi ngoại tệ và ngoại hối để chuyển đổi tất cả các khoản nợ bằng ngoại tệ như đồng USD, EUR, RMB, JPY,… sang đồng nội tệ của các khoản phải thu kinh doanh và đầu tư dầu khí, và cũng không quên họ cần phải phân tích nghiệp vụ các công cụ nợ, ngắn hạn, dài hạn, lãi suất cố định, các công cụ tài chính, chứng khoán phái sinh,….nó rất chuyên môn trong đầu tư kinh doanh dầu khí. Vì dầu thô định giá bằng đồng USD, nó là được hiểu là hàng hoá  (commodity). Đó là kinh nghiệm bài học sự thua lỗ khổng lồ của Petro Vietnam tại xứ Venezuela vì nạn bứt neo tỷ giá hối đoái Bolívar và nạn lạm phát, kẻ làm CEO dầu khí thì bị làm củi đun vào lò nấu, chứ kẻ mê muội chủ nghĩa Marx-Lenin thì vô can mà còn bám quyền khi hết tuổi về hưu rồi vẫn còn cố vị, vì đầu tư vào xứ Venezuela xã hội chủ nghĩa ấy thì chỉ có người có thực quyền lý luận chủ nghĩa Marx-Lenin mới là người chỉ định đầu tư chứ Đinh La Thăng hay ai đó thời làm dầu khí chỉ là hạng tôm tép là không có thầm quyền để mà tự quyết định đầu tư vào Venezuela.

Thí dụ ta hay nghe thời đó như Chủ tịch Quốc hội VN là Nguyễn Phú Trọng tiếp quan chức cấp cao nhất của Venezuela, rồi sau này lên chức Tổng bí thư thì ta nghe Tổng bí thứ Nguyễn Phú Trọng tiếp Tổng thống Nicolás Maduro của xứ Venezuela hay ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang khi đó còn đương chức, và chỉ có những nhân vật cao cấp ấy mới quyết định tăng cường hợp tác bằng hợp đồng đầu tư dầu khí,… chứ cái hạng cò con Đinh La Thăng chỉ là vô danh tiểu tốt là chỉ thi hành mệnh lệnh và thua lỗ thì Đinh La Thăng thí mạng chứ mấy kẻ cao cấp ấy thì vô can, chỉ khổ cho người dân phải trả nợ thay và hàng ngày vẫn tung hô những người đang đốt củi khô củi tươi ấy,….

Kết luận của tôi đầy bi quan là bất kể ông bà nào ở VN lên lãnh đạo cũng vậy là kết cục dăm ba năm nữa sẽ có kẻ vô khám vì kinh doanh và đầu tư thua lỗ, dù rằng họ có ưu điểm được nuong chiều tín dụng dồi dào, tìa nguyên vô hạn miễn  phí của quốc gia, kết cục cũng chỉ lời ít đổ nợ thì nhiều mà còn hao hụt tài nguyên quốc gia rất lớn, vì tôi nhìn vào hồ sơ ban quản trị và thành viên điều hành đều là những ông bài điều hành mà tôi mô tả nói hoài không chán, là đảng viên, luận chính trị cao cấp, giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư toàn là những người mà được đảng CSVN cử tuyển học quá tuổi ở bên Liên Xô, và chưa từng kinh nghiệm trong nghiệp vụ làm thuê hay làm chiến lược gia cho các công ty nước ngoài hay tư nhân, và cũng chưa từng kiếm ra đồng lương ngoài xã hội ngoài việc cử tuyển đi học về lấy bằng tiến sĩ kinh tế, kiêm kỹ sư,…rồi vào đảng làm biên chế và qua khóa học lý luận kinh tế chính trị Chủ nghĩa Marx-Lenin, Tư tưởng gì đó,… thì chuốc thất bại là điều dễ hiểu là ai lên làm cũng thế là sau này lại tiếp tục đổ nợ rồi lại chát bắt thí tốt,...